Khi đã thoả mãn cơn đói thì cũng là 2 giờ chiều, điện thoại trong túi quần rung lên ba hồi chuông thông báo, Pete mở khoá màn hình rồi nhấp vào phần tin nhắn, tập tin gửi đến là một bức ảnh và một tệp dữ liệu. Xem nào, trong bức ảnh là một khung cảnh hỗn độn, rải rác xung quanh là những xác người đang đổ gục xuống, phóng to hơn còn nhìn rõ cả những vết máu ướt đẫm vai áo của chúng, có tên còn bị bắn đến nát một bên mặt. Trông vô cùng kinh hãi. Pete không nói gì, chỉ nở một nụ cười thoả mãn, điện thoại lần nữa vang lên hồi chuông dài, là dãy số không được lưu tên khi sáng. Pete nhàn nhã gạt vào nút nghe:
[Tôi đã nhận được.]
..
[ Tốt lắm.]
..
[File tôi sẽ kiểm tra sau.]
..
[ Cảm ơn.]
..
Cuộc hội thoại kết thúc, không biết rằng đầu dây bên kia nói điều gì mà khiến Pete hài lòng như vậy. Thay vì căng thẳng như hồi sáng, giờ đây trên gương mặt người thiếu niên xinh đẹp ấy là một nụ cười hết sức vui vẻ.
Nhanh chân quay lại khách sạn để kiểm tra tập tin vừa được gửi tới, cậu thực sự rất mong chờ. Bước vào căn phòng quen thuộc, tiến đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ, Pete cầm một chiếc laptop ra đặt lên giường. Sau một loạt thao tác cuối cùng cậu cũng mở được tập tin kia.
Đây là một chuỗi danh sách những cuộc giao dịch hàng cấm cùng những lô vũ khí lậu, người đứng sau không ai khác chính là gã Riche, bên cạnh đó còn có tên riêng từng khách hàng và số điện thoại của họ. Đặc biệt ở chỗ tất cả các mục đều được đánh đấu bằng chữ đỏ, quả nhiên là thông tin vô cùng quan trọng. Có một cái tên làm cậu rất hứng thú khi nhìn thấy: "Robet Wiliam"
Đây không phải là tên của người đứng đầu công ty đối thủ của cha cậu hay sao, lão có liên quan gì đến những cuộc giao dịch làm ăn của gã Riche.Nhấp vào thư mục ấy, Pete không giấu nổi vẻ phấn khích. Xem kìa, lão già khốn kiếp này vậy mà lại bắt tay với gã ngu ngốc kia để kinh doanh vũ khí lậu. Vậy là cái mác công ty nữ trang chỉ là bia đỡ cho hành vi phạm pháp này của lão. Thông tin của từng lô hàng được ghi rất chi tiết, có cả địa điểm và thời gian cụ thể. Cậu để ý rằng cứ cách khoảng hai tháng sẽ có một lô hàng được gửi tới Cam Bốt vào 1 giờ đêm. Ngẫm nghĩ một hồi Pete phát hiện chẳng phải chuyến hàng đêm qua là chuyến được gửi tới lão Robet đó hay sao.
" Bất ngờ thật đấy lão già, tôi vốn định chỉ cản chân gã Riche một chút, không ngờ lại phá hỏng cuộc giao dịch của ông."
Pete vừa nói vừa nhìn vào màn hình, gương mặt lộ rõ vẻ hào hứng. Lần này lão có chạy đằng trời cũng không thoát nổi móng vuốt của cảnh sát với tội danh buôn bán trái phép vũ khí lậu.Mẹ nó nghĩ đến gương mặt tuyệt vọng của lão già đó thôi cũng khiến cậu phấn khích biết bao.
Gã Robet khi trước vốn là cấp dưới của cha cậu, song vì nổi lòng tham mà bán thông tin tuyệt mật của công ty ra ngoài, lại còn định trong lúc Phong lão gia mất cảnh giác mà hạ độc, nhằm cướp trắng tài sản của họ. Nhưng não tên đó cũng ngắn quá đi, định ám sát Phong lão gia trong chính căn nhà của ông. Ngu dốt! Vô cùng ngu dốt. May mắn thuộc hạ đã phát hiện kịp thời và dập tắt âm mưu khốn nạn của Robet.
Cha cậu vô cùng tức giận, định kết liễu cuộc đời lão già ngu ngốc đó luôn rồi, nhưng vì vợ con hắn liên tục van xin, còn dập đầu xuống đất để mong cầu cha cậu tha thứ. Phu nhân Phong tính nết vốn hiền hoà nhân hậu, bà vì xót thương cho hoàn cảnh của họ mà cũng nói giúp vài lời. Kết quả là cả gia đình lão phải trôi dạt đến phương khác mà sinh sống, nhưng không hiểu sao mấy năm trở lại đây bọn họ lại phất lên một cách nhanh chóng lại còn là công ty đối thủ với gia đình cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VEGASPETE] [KPTS] MIND
Fiksi Penggemar"Pete em giỏi lắm, chơi đùa tôi như vậy vui lắm sao. Nhìn tôi đau khổ như vậy em hả dạ lắm chứ gì. Được để tôi nhắc cho em nhớ, em đang nằm trên giường của ai, đang rên rỉ dưới thân ai. Nhớ cho kĩ tôi yêu em và em nhất định chỉ có thể là của tôi mà...