Doctor

2.7K 195 24
                                    

Pete mơ màng tỉnh dậy, trước tầm mắt mô hồ của mình, cậu thấy không gian xung quanh vô cùng lạ lẫm, một căn phòng trắng toát cùng với mùi thuốc sát trùng bao quanh xộc thẳng vào mũi khiến cậu nhăn mặt khó chịu, cậu chúa ghét mùi hương này, tiếng máy móc kêu liên hồi bên cạnh, Pete định chống tay ngồi dậy nhưng cơn đau phía mạn sườn một lần nữa thành công khiến lưng cậu dính chặt vào giường bệnh. Pete nằm yên ngửa cổ lên trần nhà, cổ họng cậu đau rát, môi vì thế mà nút nẻ vài đường, để miêu tả cảm nhận của cậu bây giờ chỉ có 4 từ CỰC KÌ KHÓ CHỊU.
"Cậu thấy trong người thế nào?"
Một giọng nói lạ lẫm vang lên, người lạ mặt còn rất chu đáo mà rót một cốc nước ấm, từ từ đưa lên khuôn miệng khô khốc của cậu. Như được cứu sống lần nữa, cậu không chút phòng bị uống hết cốc nước , thứ cơ thể cậu gào thét cung cấp nãy giờ chính là nước. Thanh quản gặp chất lỏng ấm áp, dần dần linh hoạt trở lại. Pete nhìn người đối diện, anh ta mặc áo blue trắng, cổ còn đeo ống nghe tim, mặt mũi tương đối dễ nhìn, có vẻ là người tốt. Pete theo trình tự mà sâu chuỗi hết sự việc đêm qua lại, cậu đi dạo, gặp Nira với một tên lạ mặt, sau đó đến bến cảng, nghe lén và trúng đạn. Vậy chắc hẳn người này đã cứu cậu. Pete nhìn người trước mặt sao tên này trông có vẻ quen mắt thế nhỉ.
" Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi là Top trước đây có gặp cậu vài lần. Cậu là vệ sĩ của Tankul đúng chứ."
Pete như muốn ngã ngửa, mắt cậu mở to, gương mặt lúc này hết sức bàng hoàng khi tên này dám gọi thẳng tên Khun Nủ mà không dùng kính ngữ. Cậu Tankul mà biết có kẻ dám gọi mình như vậy thì tên này chắc chắn sẽ làm mồi cho lũ cá Koi yêu quý của đại thiếu. Nhìn vẻ mặc ngơ ngác của cậu, bác sĩ Top bật cười, giọng nói vẫn đều đều:
" Cậu không nhớ tôi cũng không sao, nhưng mà dạo này Tankul có khoẻ không?"
Đồng tử Pete lần nữa mở to, không phải một lần mà là hai lần tên này dám gọi Khun Nủ như vậy.Như nhận ra điều gì đó bỗng chốc mặt cậu đanh lại, cả người toát ra vẻ phòng bị, đôi mắt to tròn vì ngạc nhiên nhanh chóng biến mất thay vào đó là giọng nói đanh thép vốn có của một vệ sĩ cất lên:
" Anh là ai? Sao lại biết cậu Tankul, tôi với anh có dịp gặp nhau từ bao giờ sao tôi không nhớ?"
Trước hàng loạt câu hỏi chất vấn từ cậu, Top không hề tỏ ra lúng túng, anh ta chỉ nhẹ nhàng đẩy gọng kính mạ bạc của mình lên, bình tĩnh trả lời:
" Tôi là Top là bác sĩ riêng của gia tộc Chính, trước đây có ghé qua thăm khám cho cậu chủ của cậu, có gặp qua cậu đây vài lần nhưng chắc do trí nhớ cậu không tốt, không nhớ ra tôi."

" Anh lấy gì để đảm bảo lời anh nói là thật."  Pete vẫn dùnh cái ngữ khí lạnh lùng ấy nhưng có vẻ đã dịu hơn vài phần.
Top lúc này mới nhàn nhã lấy trong túi áo Blue trước ngực huy hiệu sáng chói của gia tộc Chính. Đây là vật mà mỗi một thành viên từ lớn đến nhỏ trong gia tộc đều phải có. Nhìn thấy chiếc huy hiệu mạ vàng lấp lánh trên tay Top, Pete lúc này mới buông bỏ phòng bị, nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao anh ta có thể biết cậu bị thương mà cứu chữa kịp thời. Như đọc được suy nghĩ của Pete , bác sĩ Top lần nữa lên tiếng:
" Ngài Korn lệnh cho tôi đến đây để phòng những trường hợp các cậu trong quá trình thực hiện nhiệm vụ mà bị thương. Tôi không ngờ khi vừa đặt chân xuống đất Ý đã nhận được cuộc điện thoại báo rằng có người phát hiện cậu bất tỉnh trên bờ biển, nơi gần bến cảng, hơn nữa lại trong tình trạng nguy kịch. Cậu xem tôi đến quần áo còn chưa kịp thay, hành lí vẫn còn vứt đống trong  phòng, đã vội chạy đến xem tình hình của cậu." Pete nghe vậy nâng tầm mắt lên nhìn người đối diện, quả thực anh ta vẫn còn khoác bộ suit đen- đồng phục của nhân viên trong gia tộc Chính, đảo mắt lần nữa đến góc phòng, cậu thấy tận ba bốn cái vali xếp chồng lên nhau ở đó. Lúc này cơ mặt cậu cũng giãn ra vài phần, buông bỏ được phòng bị, Pete lên tiếng:
"Cảm ơn anh rất nhiều, bác sĩ Top. Tôi cần biết chính xác khi nào mình có thể xuất viện."

[VEGASPETE] [KPTS] MINDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ