Thành phố Paris đón ngày mới bằng những tia nắng sớm nhẹ nhàng, trong căn phòng cao nhất của tòa nhà sang trọng ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa kính chiếu rọi vào khuôn mặt kiều diễm của chàng trai đang ngủ say trên giường. Pete lờ mờ tỉnh giấc, cơn đau phía hạ thân làm cậu không khỏi nhăn mày, eo cậu đau nhức, từng vết xanh tím vẫn hiện hữu rõ ràng trên làn da trắng mịn. Quần áo vứt rải rác dưới nền nhà, Pete quay người sang bên cạnh, nơi ấy đã trống trơn và có phần lạnh lẽo, có lẽ người kia đã sớm rời đi. Cậu cố gắng ngồi dậy dựa lưng vào thành giường , cảnh tượng tối qua cứ như một thước phim tua chậm chạy qua đầu cậu. Người đàn ông ấy cậu đã nhớ nhung đến nhường nào, suốt ba năm qua cậu luôn tưởng tượng ra muôn vàn cảnh tượng để đối diện với hắn, nhưng trăm tính ngàn tính vẫn không thể ngờ rằng bọn họ lại hội ngộ trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Hận thù và tội lỗi, phải làm sao mới khiến mọi chuyện trở lại như ban đầu. Pete cười khổ. Thôi thì coi như ông trời đang trừng phạt cậu đi, dù gì cũng là cậu nợ hắn.
Cậu cam tâm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên thành công kéo Pete về với hiện thực, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại phía đầu giường, Pete liếc nhìn cái tên đang hiện thị trên màn hình " Jolie"
" Tôi đây, có chuyện gì vậy?"
Phía bên kia nghe tiếng cậu không giấu nổi sự gấp gáp, giọng nói có phần run rẩy.
"Cậu chủ, sao bây giờ cậu mới nhấc máy, tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia mất tích rồi."
"CÁI GÌ!!!" Pete nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lực siết như thể muốn bóp nát nó vậy, mắt cậu hằn lên tia máu đỏ, cậu mất bình tĩnh mà quát lớn khiến cho đầu dây bên kia sợ hãi đến bật khóc.
" T..Tôi xin lỗi thưa cậu, đêm qua sau khi chắc chắn tiểu thiếu gia đã ngủ say tôi mới rời phòng, nhưng mà sáng nay khi tôi quay lại thì không thấy thiếu gia đâu nữa.. hức hức tôi xin lỗi cậu."
" Jolie cô bình tĩnh, ba mẹ tôi có đang ở đó không, mọi người đợi chút tôi về ngay." Nói xong cậu vội vàng cúp máy, cố nén lại cơn đau, cậu mặc vội vàng quần áo lại rồi nhanh chóng ra khỏi khách sạn.
Không khí căng thẳng đang bao chùm lên toàn bộ căn biệt thự rộng lớn, phía bên trong căn phòng khách sang trọng ông Khun đang liên tục đi đi lại lại tay vẫn không ngừng liên lạc với các gia tộc lân cận và tận dụng mọi mối quan hệ mình có nhằm tìm ra tung tích đứa cháu nhỏ. Phu nhân Seangtham shock đến mức ngất xỉu, người hầu bên cạnh đang cật lực cạo gió cho bà, còn Jolie vẫn đang quỳ dưới nhà sợ hãi đến mức bật khóc nức nở. Pete bước vào với gương mặt nhễ nhại mồ hôi , có Chúa mới biết được cậu đã phải bình tĩnh đến mức nào để về nhà an toàn mà không gây ra một vụ tai nạn giao thông nào.
"Ba, mẹ."
Ông Khun nhìn thấy con trai bèn vội vàng đi tới trấn an.
"Pete con bình tĩnh đã, ta đã tận dụng mọi mối quan hệ có thể rồi, chắc chắn sẽ tìm ra thằng bé mà thôi."
Pete lúc này biết mình không thể nóng vội được, hơn ai hết cậu phải là người bình tĩnh nhất. Cậu gật đầu với ba mình sau đó đi lên căn phòng của bé con, nếu đây là một vụ bắt cóc chắc chắn phải để lại manh mối.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VEGASPETE] [KPTS] MIND
Fanfiction"Pete em giỏi lắm, chơi đùa tôi như vậy vui lắm sao. Nhìn tôi đau khổ như vậy em hả dạ lắm chứ gì. Được để tôi nhắc cho em nhớ, em đang nằm trên giường của ai, đang rên rỉ dưới thân ai. Nhớ cho kĩ tôi yêu em và em nhất định chỉ có thể là của tôi mà...