Năm đầu tiên sau khi Pete mất Vegas hoàn toàn buông bỏ bản thân, hắn bỏ mặc mọi thứ từ công việc, Thứ gia đến Macau Vegas cũng không đoái hoài tới. Nếu không nhờ Porsche một tay gánh vác chắc chắn Thứ gia bây giờ cũng lụi bại mất rồi. Ngày ngày hắn nhốt mình trong căn phòng khi xưa Pete ở, mọi đồ dùng của cậu vẫn còn được đặt y nguyên, quần áo, đồ cá nhân tất cả mọi thứ đều không xê dịch dù chỉ một chút.Ngày ngày đắm chìm trong men rượu, sức khoẻ hắn giảm đi thấy rõ, thật không may vì chất cồn nạp vào cơ thể quá nhiều lại thêm việc ăn uống không điều độ bao tử của Vegas bị tổn thương, nhưng may thay nó không quá nghiêm trọng. Mỗi lần đi qua căn phòng ấy dù cách một lớp cửa gỗ dày Macau vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của anh trai mình. Trong suốt 18 năm cuộc đời chưa bao giờ cậu thấy anh mình yếu đuối đến mức ấy, kể cả khi ngài Kan- cha ruột của họ nằm gục xuống trước nòng súng của kẻ thù Vegas cũng không đau lòng đến mức tâm can phế liệt như vậy. Ban ngày hắn nhốt mình trong phòng , đêm về khi ngủ hắn sẽ ôm chiếc gối khi xưa Pete nằm, ngắm nhìn những bức hình của cậu, Pete trong ảnh nở một nụ cười tươi rạng rỡ với cặp má núm đồng tiền cùng đôi mắt cong tựa như vành trăng non. Cậu vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc rằng Vegas mãi mãi không thể chạm tay vào mái tóc bồng bềnh ấy, gặm nhấm đôi môi anh đào, hay đơn giản là ôm cậu thật chặt những lúc hắn mệt mỏi. Vừa nhìn cậu hắn vừa khóc. Giọt lệ cứ thế tuôn ra nơi khoé mắt rơi lên nụ cười của chàng thiếu niên trong bức ảnh,hắn khóc đến nấc lên,miệng luôn gọi tên Pete, khi xưa hắn sẽ không phải gọi cậu đến câu thứ ba, mỗi khi Vegas cần cậu sẽ có mặt ngay lập tức, vậy mà giờ đây hắn kêu tên cậu đến lạc giọng nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của bóng đêm tĩnh mịch , mãi mãi không có lời hồi đáp, hắn mệt mỏi đến mức thiếp đi.
Cuộc sống của hắn cứ như vậy mãi cho đến một ngày Porsche đột ngột đạp cửa đi vào, thấy Vegas ngồi đờ đẫn trên sàn nhà xung quanh là đống vỏ chai rượu rỗng tuếch vứt la liệt trên mặt đất, không thể chịu nổi con người thảm hại của hắn thêm một phút giây nào nữa, Porsche tiến đến xách cổ áo hắn lên đấm một cú thật mạnh vào mặt Vegas, máu từ khoé môi chảy xuống, tím đỏ cả một góc mặt.
"Thằng khốn kiếp, mày định cứ mãi như vậy hay sao, mày tưởng mày như vậy thằng Pete sẽ an lòng mà yên nghỉ à. Mày để nó nơi chín suối ngày ngày lo lắng cho mày sao Vegas. Tỉnh lại đi, vì Thứ gia, vì Macau và ít nhất là vì thằng Pete." Porsche thiếu điều muốn gào lên, vừa lay người hắn vừa nói, nhắc đến Pete giọng cậu như nghẹn lại.
"Cậu lấy quyền gì mà nói về em ấy, không phải vì các người giấu tôi về cái nhiệm vụ chết tiệt đó thì Pete có phải chết hay không, tất cả các người từ đầu đến cuối đều là lũ khốn khiếp."
Vegas vùng ra khỏi cú đấm của Porsche hắn hận, hắn vô cùng hận, mẹ hắn khi xưa vì bảo vệ Kinn mà bỏ lại cha con hắn, Pete cũng vì Kinn mà bỏ mạng. Tại sao? Tại sao người chịu tổn thương luôn là hắn, Vegas sai sao? Hắn được sinh ra là sai sao? Tại sao mọi người đều vì Kinn mà bỏ lại hắn. Vegas hắn cũng biết đau mà. Vegas có chết cũng không quên được dòng máu đỏ tươi nhuốm ướt áo mẹ hắn, vẻ mặt đau khổ của Pete, những vết xước, vết máu loang lổ trên bộ đồng phục vệ sĩ và cả cái cách Pete quay lưng đi vào nhà kho và vùi mình vào biển lửa hôm ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của Vegas, mãi mãi không thể quên đi. Porsche trầm mặc trong giây phút, cậu giữ lấy thân hình rệu rã của hắn. Porsche hít một hơi sâu nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn kia, lên tiếng:
BẠN ĐANG ĐỌC
[VEGASPETE] [KPTS] MIND
Fanfic"Pete em giỏi lắm, chơi đùa tôi như vậy vui lắm sao. Nhìn tôi đau khổ như vậy em hả dạ lắm chứ gì. Được để tôi nhắc cho em nhớ, em đang nằm trên giường của ai, đang rên rỉ dưới thân ai. Nhớ cho kĩ tôi yêu em và em nhất định chỉ có thể là của tôi mà...