/TRẢ THÙ/
"Cô nói cô tỉnh dậy thì đã ở đây rồi sao?" Jisoo hỏi.
"Đúng vậy, ta nhớ lại khi đó người toàn thân đau nhức giống như bị rơi xuống vậy, sau đó khi tỉnh lại thì sợ hãi tìm đường xuống núi thì gặp ngươi" Nàng chỉ tay vào một lùm cây ở gần đó nói.
Đã xa nhà một thời gian rất dài Jennie thực sự rất muốn trở về Kim Quốc, vì vậy mà buổi tối hôm nay bắt ép cô phải đưa nàng lên ngọn núi nơi mình bị ngất ở trên đó.
"Cô nói cô đang chạy trốn thổ phỉ thì bị một thứ ánh sáng kì lạ đưa đến đây. Có phải cô xem phim quá nhiều rồi không? Tôi còn chưa ăn gì đâu, cho tôi về đi mà" Jisoo cầu khẩn.
"Ngươi không tin ta... Ta nói ta bị một thứ ánh sáng dẫn đến đây là thật sự, sẽ có một ngày ta khiến ngươi hối hận" Jennie phụng phịu nói.
"Khoan đã... Cô có nghe thấy tiếng gì không?" Jisoo đột nhiên túm lấy tay của Jennie mà nghiêm túc.
"Tiếng gì?"
"Là tiếng bụng tôi đánh trống đó...chúng ta về được chưa hả tiểu công chúa, tối mịt tự dưng dắt nhau lên núi, lạnh sắp chết tôi rồi "
Bị lừa, nàng tức giận đánh vào lưng cô mấy cái nhưng chợt nhớ cô ấy vừa bị thương nên không dám đụng nữa, đành chấp nhận để cô đưa về.
Trên đường về Jisoo thấy tiểu công chúa vẫn còn giận mình, đi moto mà không thèm ôm vào nữa thì liền phóng ga khiến nàng giật mình sợ hãi ôm chầm lấy, khiến cô cười cười đắc trí.
Vào một quán ăn nhanh, Jisoo nhanh chóng ăn hết phần thức ăn của mình vì cô đang thực sự đói. Vừa từ sở cảnh sát về đã bị nàng kéo đi bắt lên núi tìm kiếm thứ ánh sáng dở hơi gì đó, khiến cô mãi vẫn chưa được ăn. Đồ ăn, ăn khi đói thì đúng thật là độ ngon sẽ tăng lên gấp bội.
"Lạ nha... công chúa của chúng ta hôm nay vẫn chưa đụng miếng thức ăn nào" Jisoo ăn xong quay sang nàng mới thấy kì lạ. Bình thường cô chưa ăn hết một nửa nàng đã ăn hết rồi, hôm nay lại chưa đụng miếng nào.
"Hôm nay ta không muốn ăn, ngươi đói thì ăn hết đi" Jennie khuôn mặt ỉu xìu nói.
"Hhmmmm?! Cô muốn về nhà sao? Được rồi tôi sẽ tìm nhà cho cô, ăn đi thì mới có sức về nhà" Jisoo xúc một miếng đưa lên miệng của Jennie và nói.
"Ngươi ăn đi" Nàng vẫn từ chối.
"Cô không ăn là tôi ăn hết đấy" Cô dọa.
Jennie chỉ nhẹ nhàng gật đầu nhưng khi miếng thức ăn chỉ vừa đưa lên gần miệng của Jisoo thì bụng của nàng cũng đánh trống không ngừng khiến người kia phải bịt miệng cười.
"Bụng cô đòi ăn rồi kìa, tôi sẽ tìm được nhà cho cô, giờ thì ăn đi."
Mãi sau nàng mới đồng ý ăn, Cả hai cũng nhau ra về, sau khi đi cất moto Jisoo tính cầm chìa khóa mở cửa thì Jennie giật lấy đòi mở cửa cho bằng được, Jisoo chỉ lắc đầu cười.
Vừa vào đến nhà Jennie đã nhảy cẫng lên ghế mà xem tivi, cùng lúc đó Jisoo mang ra một cái hộp nhỏ bảo có quà cho nàng...
Chẳng cần nói cũng biết, nói đến quà là Kim Jennie đã sung sướng rồi, chẳng cần biết bên trong là cái gì luôn.
Mở chiếc hộp ra, tròn mắt, là thứ giống Soo "Điện thoại", Jennie từ bao giờ nhảy bổ sang ôm trầm lấy cổ của cô mà vui vẻ. Nàng rất thích điện thoại của Jisoo vì thứ đó có thể nghe được giọng của người khác từ xa, có một lần Jennie đã được nói chuyện với chị Son xinh đẹp mặc dù cả hai người không ở gần nhau.
"Vì cô chưa biết dùng nhiều nên tôi mua một chiếc rẻ một chút, nghe gọi tốt là ổn rồi" Jisoo nói.
Cô cầm máy mới của nàng lắp sim và lưu số mình vào, rồi hướng dẫn nàng cách gọi và nghe như thế nào. Cuối cùng là cả đêm nàng chỉ ôm chiếc điện thoại mà ngủ, nàng ta thậm chí còn không buông tay mà giữ chặt nó khi đi ngủ luôn.
Hôm sau, Jisoo lại phải đi theo dõi một vụ án ở cảng phía đông, dự là vài ngày không về, may mà quyết định mua điện thoại cho Jennie để còn biết cô ta ở nhà có phá nhà không.
Cải trang thành hai người dân bình thường, Jisoo cùng Seonho ngồi tại một quán đồ ăn gần nơi giao dịch của hai tên buôn bán ma túy kia.
"Đi thôi" Cô nói.
Cả hai nhanh chóng trả tiền rồi kéo chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống, cúi mặt tiến lại gần.
Bỗng có một cô gái đang đi cùng bạn trai từ đâu đi ra va vào người của Jisoo, thấy có tiếng động hai tên buôn ma túy kia thấy không ổn liền chạy trốn, cô ngay lập tức ra lệnh cho Kang Seonho đuổi theo.
Mải nhìn theo hai tên tội phạm Jisoo không để ý cô gái kia chẳng hiểu sao cứ bám vào áo mình đỡ mãi cũng chẳng đứng dậy, thì ra người con trai đi cùng cô ta đưa tay ra sau áo lấy một con dao.
Nhân lúc Jisoo không để ý liền đâm một phát vào bụng của cô, cuối cùng cả hai tên đó sau khi hành sự liền nhanh chóng rời khỏi đó hòa lẫn vào biển người đang la hét.
Bọn chúng nhân lúc trời lạnh, mặc áo dài chùm người khiến việc rút con dao ra cũng không ai biết, thủ thuật rất nhanh chóng đâm một phát rồi biến mất luôn.
Người dân sau khi thấy Jisoo ngã xuống, ở bụng chảy ra toàn là máu thì la hét, vài người hô hào gọi cấp cứu, vài người thì cố gắng làm máu ở bụng ngừng chảy lại, may mắn có một người trong ngành y biết cách sơ cứu ở đấy không thì sợ rằng cảnh sát Kim đã chết vì mất máu rồi.
Xe cấp cứu đến thì Seonho nghe tiếng la hét cũng quay lại, cậu nhìn cảnh sát Kim bị đưa lên cáng của xe cấp cứu thì run lẩy bẩy, lại một lần nữa cậu để cảnh sát Kim ở lại một mình, để chị ấy lại tiếp tục chịu những sự trả thù của kẻ thù.
Xe cấp cứu chạy thật nhanh, băng băng trên đường để đến bệnh viện gần nhất, sợ rằng Kim Jisoo không xong rồi.
Còn Jisoo thì thấy gì? Chỉ thấy mình đỡ một cô gái lên rồi bị thứ gì đó đâm thấu xương, về sau chì nhìn thấy khuôn mặt của vài người dân lạ hoắc quây xung quanh cô, xong rồi cứ như vậy mà thiếp đi.
Ở nhà Jennie đang ngồi đợi Jisoo gọi cho mình, đã một thời gian lâu rồi cứ ngồi nhìn màn hình điện thoại chờ xem nó có sáng lên không.
Vì nàng nhớ trước khi ra khỏi nhà Jisoo có nói: "Đợi điện thoại của tôi, tối sẽ gọi cho cô để còn biết là cô có phá nhà tôi không nữa" cùng với một nụ cười rạng rỡ trước khi ra khỏi nhà.
Vì vậy Jennie vẫn cứ đợi mà ngủ lúc nào cũng không hay, nàng không hề biết rằng Jisoo giờ đang làm phẫu thuật khẩn cấp nếu không sẽ khó có thể giữ được tính mạng của mình.
/18-08-2022/
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT/COVER] CÔNG CHÚA CUỐI CÙNG CŨNG NÓI YÊU TA_JENSOO (BLACKPINK)
FanfictionTác giả: toncap Kim Jisoo: Nữ cảnh sát duy nhất ở tổ trọng án, rất giỏi bắn súng, được nhiều người mến mộ. Kim Jennie: Tam công chúa tới từ Kim quốc, vì một lần chạm trán thổ phỉ ở trên núi, không hiểu sao lúc chạy trốn lại bị xuyên đến một thế giớ...