Chương 10: Từ Tấn mất tích

66 5 0
                                    

Hắn nằm đó từ từ chìm vào giấc ngủ, trong giấc ngủ hắn thấp thoáng hiện lên căn phòng bệnh với duy nhất một chiếc giường, người con trai nằm trên đó đang thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại bị những cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, chàng trai đưa cặp mắt vô hồn nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà, xong từ từ khép mắt lại, cố gắng tự dỗ bản thân mình vào giấc ngủ, trên khóe mắt vẫn còn một dòng nước mắt chảy xuống. Trong giấc mơ đó hắn còn thấy một người tự xưng là cảnh sát, hình như tên là Vệ Bình, ngày nào cũng đến nói chuyện với chàng trai nằm trên giường bệnh đó, gọi là nói chuyện nhưng thật ra chỉ có một mình người cảnh sát đó nói, còn chàng trai chỉ dùng thủ ngữ hoặc nhập tin nhắn trên điện thoại, không thì cả hai người sẽ cùng viết lên một tờ giấy, suốt cuộc nói chuyện đó chàng trai tuyệt nhiên không nói lời nào, hình như cậu bị câm. Trong giấc mơ, thỉnh thoảng hắn thấy thêm một chàng trai khác, đợi đêm xuống mới lẻn vào phòng bệnh, người đến lần này không nói gì, chỉ lặng lặng cầm tay người đang nằm trên giường, khi nước từ cặp mắt nhắm nghiềm kia chảy ra, chàng trai ngồi trên giường lại lật đật lấy tay nhẹ nhàng lau đi, khi người kia giật mình tỉnh dậy giữa những cơn ác mộng, chàng trai ấy lại vòng tay ôm chặt lấy thân hình chỉ còn da bọc xương của người bệnh, tay siết chặt như một món bảo vật trân quý, luôn miệng nói: "Không sao đâu, có anh đây rồi".

Giấc mơ của hắn lại trôi đến một ngày nào đó của gian phòng bệnh đó. Hắn thấy cảnh sát Bình đang chỉnh lại chăn cho chàng trai trên giường bệnh, hôm nay nhìn sắc mặt cậu ấy xem đã đỡ hơn. Khi Vệ Bình đã đi khỏi, từ trong phòng vệ sinh, hắn thấy có một chàng trai bước ra, là người cứ canh buổi tối mới đến thăm người bệnh trong những giấc mơ rời rạc của hắn. 

Ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc của chàng trai nhìn cánh cửa vừa đóng lại, xong ánh mắt ấy lại chuyển sang nhìn người trên giường bệnh, những tia nhìn lạnh lẽo đang chuyển thành thập phần cưng chiều. Người nằm trên giường bệnh như cảm thấy có người đang nhìn mình, cậu quay đầu về phía anh, mỉm cười đưa tay ra hiệu anh ngồi lên giường với cậu. Chàng trai đang đứng ngồi xuống, lấy tay bẹo gò má đã có chút hồng hào của cậu:

- Ai không cho anh công khai mối quan hệ? Ai muốn từ bỏ anh trước

- Em...không xứng... 

Người trên giường nói theo khẩu hình miệng nhưng chàng trai còn lại dịch được, tay đặt lên gò má cậu, anh nói:

- Em còn nói thêm một tiếng nữa là anh bỏ đi đó.

Cậu không nói nữa, tay choàng qua tay anh giữ chặt. Chàng trai ấy nhìn cậu như con cún ngốc thì khẽ xoa đầu, đoạn đặt một nụ hôn phớt qua trên môi cậu, anh nói: "Ngủ đi, sáng dậy anh dẫn em đi một chỗ". Cậu gật đầu xong ra hiệu anh nằm xuống cùng mình, xong cậu vòng tay vòng chân ôm chặt anh như sợ nếu không ôm chặt, người đó sẽ bỏ mình đi. Anh mỉm cười, rút người gần thêm vào cái ôm của cậu, hai người cứ như vậy, yên bình cùng nhau trải qua một đêm.

Trong mơ hắn lại được đưa đến một con đường trước mặt bệnh viện, nơi đó mọi người đang tụ tập đông đúc, hắn trong trạng thái linh hồn trong mơ xuyên qua đám người đang chỉ chỏ bên ngoài, xuyên qua đám nhà báo tác nghiệp đang tập trung hướng máy ảnh về một gì đó. Sau khi xuyên qua, hắn nhìn thấy ở trung tâm là chiếc cáng của bệnh viện, bên trên là một thân người được phủ vải trắng. Hắn lại thấy cảnh sát Vệ Bình quỳ bên cạnh nước mắt đua nhau chảy xuống, tại sao tên đó lại khóc, người mất là ai?

(Tuấn Hạn / Diễn sinh Lăng Việt) - Bỉ Ngạn Hay Mạn Đà La?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ