Chương 50: Trái Đất vẫn quay...

31 3 0
                                    

Lăng Duệ chính thức quyết định sẽ kéo dài sự sống của Vương Việt. Anh như thách thức với số phận. Nếu số phận quyết tâm đưa Vương Việt rời khỏi anh thì anh sẽ đưa cậu trở lại, bằng bất cứ giá nào. Kể từ đó Lăng Duệ tham gia vào một dự án nghiên cứu cách nào cứu sống người bị chết não. 

Lăng Duệ biết pháp luật vẫn chờ đợi Vương Việt tỉnh lại để xử lý. Lăng Duệ cũng biết Vương Việt không muốn tỉnh lại, nhưng anh vẫn muốn, bằng sự cố chấp của chính mình, kéo lại cậu khỏi hố đen vạn trượng mà cậu muốn lẩn khuất vào. Hiện tại anh như mặc kệ tất cả, kệ hiện tại và cả tương lai. 

....................

"Hôm nay Trịnh Chí thế nào rồi?"

Lăng Duệ đẩy cửa phòng bệnh vào. Đón anh là nụ cười buồn của Hoắc Ngôn, chàng trai ấy đã rất lâu rồi không còn vui vẻ, hoạt bát như chính vẻ bề ngoài của cậu nữa. Từ ngày căn biệt phủ phát nổ, từ ngày cậu ngồi gục xuống nền đất lạnh gọi tên "Trịnh Chí", từ ngày cậu chạy theo băng ca đẩy anh vào phòng phẫu thuật, từ ngày anh im lặng nằm đó, nhắm mắt không thèm nói chuyện cùng cậu, thì cậu đã trở thành một người im lặng, trầm mặc đến đau lòng. 

Hoắc Ngôn vẫn ngày ngày đến nói chuyện cùng Trịnh Chí, lau người, bón thuốc, chỉ khi nào có ca trực cậu mới rời đi. Những người đồng đội đều muốn phụ cậu chăm Trịnh Chí nhưng cậu đều bác bỏ, vì cậu luôn nuôi hy vọng mình là người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt. Không phải anh đã hứa với cậu rồi sao: "Đợi anh đi về sẽ chấp nhận lời cầu hôn của em nhé". 

Cậu vẫn nhớ rõ đêm đó, đêm mà khi cậu nghe lệnh điều động đã một hai đòi cùng anh chiến đấu, đêm mà cậu nhớ đã gật đầu để anh đi sau lời hứa bởi vì cậu biết anh sẽ không bao giờ thất hứa cùng cậu. Sau đó là tiếng điện thoại đội anh gọi về xin chi viện, sau đó là những hình ảnh của lửa của tiếng la hét. Anh gạt cậu rồi, đi chuyến đó về, anh không còn mở mắt nữa.

"Vẫn như vậy anh ạ"

"Tuy cậu ấy vẫn còn hôn mê, nhưng thần thái tốt hơn rồi. Hy vọng sẽ có phép màu"

"Anh vẫn cố chấp duy trì mạng sống cho Vương Việt, dù chỉ qua những thiết bị máy móc à?" - Hoắc Ngôn nhìn Lăng Duệ hỏi. 

Lăng Duệ nhìn Hoắc Ngôn, anh thở dài gật đầu. Có thể những người ở ngoài sau khi biết được mọi chuyện đều hỏi anh câu đó, mà đôi lúc chính Lăng Duệ cũng hỏi chính mình. Anh là bác sĩ, anh từng khuyên rất nhiều người nhà bệnh nhân đừng phụ thuộc vào máy móc khi họ không còn sự sống nhưng đến khi đến mình anh lại không thể. Biết sao được, anh rất yêu cậu mà.

"Hoắc Ngôn, em có trách Vương Việt không?"

"Bác sĩ Lăng, Anh quên em với anh Trịnh Chí là cảnh sát cứu hỏa à? Sinh nghề tử nghiệp luôn là những thứ chúng em phải đối đầu. Vương Việt cũng chỉ là một nạn nhân trong đám cháy, nhiệm vụ của chúng em là phải cứu anh ấy. Em không cần biết nguyên nhân vụ cháy, trách nhiệm của em là phải cứu hết nạn nhân của đám cháy đó, cho dù không phải Vương Việt mà là một tên giết người hàng loạt, em cũng phải cứu. Em chỉ hối hận là tại sao không cùng anh ấy tham gia nhiệm vụ lần này. Phải chi có em bên cạnh anh ấy lúc đó, chắc anh ấy đau lắm, nhưng em biết Trịnh Chí của em sẽ không hoảng sợ. Trịnh Chí của em rất kiên cường. Nhưng tại sao lại là ngày hôm nay? Tại sao lại ngay lúc em cầu hôn anh ấy? Anh ấy còn chưa kịp đồng ý, nhẫn vẫn còn trong hộp nhung em giữ mà. Tại sao không chậm lại một hôm? Tại sao người nằm đây lại là anh ấy mà không phải em?"

(Tuấn Hạn / Diễn sinh Lăng Việt) - Bỉ Ngạn Hay Mạn Đà La?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ