Chương 16

6.2K 234 17
                                    

Dương Đình Phong đặt tay lên trán Mạch Quai, lửa nhiệt nóng hổi hầm hập xông lên, mồ hôi trên trán đầm đìa, bờ môi khô nứt, gò má xanh xao. Khẽ thở dài, Dương Đình Phong dùng khăn ấm lau mặt Mạch Quai, cho hắn uống vài viên thuốc cảm. Lúc Mạch Quai tỉnh dậy, căn phòng chỉ có một mình hắn, trên trán đã chườm sẵn một chiếc khăn lạnh.

Cửa phòng đẩy ra, Dương Đình Phong tay cầm ly trà gừng bước vào, đặt lên tủ, ngồi xuống giường, nói với Mạch Quai.

- Tỉnh rồi thì uống chút trà gừng giảm sốt đi.

Mạch Quai không nói, lờ đờ ngồi dậy, cầm lấy ly trà gừng nhúp một ngụm lớn, vài tiếng ngủ say đến tận bây giờ, khát nước cũng là điều không thể tránh khỏi. Dương Đình Phong nhìn đối phương ít nhiều khỏi hơn một chút, đáy lòng có điểm yên tâm, cũng phải, hắn đâu phải nữ nhân, sức khỏe cho dù có bất hảo cũng không yếu ớt như nữ nhân, xem ra thích một nam nhân như hắn quả nhiên chịu không nhiều phiền toái.

Mạch Quai uống xong liền đem ly rỗng đặt lên tủ, nằm xuống giường đem chăn đắp kín cổ, hai mắt chớp chớp nhìn Dương Đình Phong.

- Uy. - Thanh âm của hắn khàn khàn.

Dương Đình Phong không trả lời, lẳng lặng nhìn Mạch Quai.

- Cậu... kể chuyện cho tôi nghe đi.

Kể chuyện? Kỳ quái, tên đầu sỏ này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi thanh xuân rồi đây, hiện tại còn kêu mình kể chuyện cho hắn, Dương Đình Phong phiền toái thở dài, lạnh lùng nói.

- Vì cái gì?

- Như vậy tôi sẽ nhanh khỏi bệnh. - Vẻ mặt Mạch Quai đầy cao hứng.

- Haizz... Ngày xửa ngày xưa, có một hài tử mồ côi mẹ, cha hài tử phải chăm lo công việc, vì vậy từ nhỏ hài tử phải sống cùng với họ hàng. Năm hài tử 10 tuổi, một ngày nọ, dì và bác có việc phải ra ngoài, hài tử đã lén lút chạy ra ngoài sân chơi... - Dương Đình Phong tự hỏi chính mình vì cái gì lại dễ dàng đáp ứng người nọ như vậy, thích một người, căn bản luôn vì đối phương làm những chuyện ngu xuẩn hay sao?

Hai mắt Mạch Quai lúc này sáng rực lên, kéo chăn che nửa khuôn mặt, đăm chiêu nhìn Dương Đình Phong.

- Trong lúc đang vui đùa, một bóng người vô tình lướt qua từ phía sau hài tử, người đó căn bản chạy rất nhanh, hài tử đại khái không thể nhìn thấy người đó. Vốn chỉ là một hài tử, nhưng tính tò mò trong hài tử lại bộc phát, hài tử bước tới phía sau ngôi nhà, ngạc nhiên chính là... phía sau có một căn nhà nhỏ đã bỏ hoang.

Thanh âm Dương Đình Phong càng lúc càng nghiêm trọng, Mạch Quai có điểm sốt ruột, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn.

- Sau đó, hài tử đã bước tới... một bước... hai bước... ba bước... cho đến khi đứng trước cửa nhà bỏ hoang, có một mùi hương rất kỳ lạ, rất thối, chỉ cần ngửi qua một lần liền có thể ngất xỉu ngay lập tức. - Dương Đình Phong đột nhiên ghé sát gương mặt Mạch Quai, hai lông mày nheo chặt, giọng nói ngày càng trở nên gấp gáp.

- Nhưng hài tử rất thông minh, trong đầu nghĩ ra một biện pháp, chính là ngắt một cành hoa anh đào gần đó đặt lên mũi, như vậy sẽ không phải ngửi thấy mùi hương kia nữa.

Lạnh lùng hay ôn nhu (Đam tứ tuyệt) [Bản mới]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ