Chương 14: Sẽ không cô đơn nữa.

6 1 0
                                    

Cô bĩu môi đáp: "Em không cần sếp tăng đâu ạ. Tiền lương hiện tại cũng quá đủ rồi."

Lưu Cao Dương thấy thái độ của Khinh Nhi lúc nói lại càng thích thú hơn, cứ cười mãi không ngưng được. Đêm hôm nay đối với cả hai thật sự rất ấm áp.

"Cô không đón giao thừa cùng gia đình à?" Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tiếng pháo hoa ngày một lớn dần, ánh sáng rọi vào cũng dần rõ ràng hơn, có thể phản chiếu được mọi cảm xúc lúc này trên mặt Khinh Nhi. Cô trên môi vẫn tỏ ý cười nhưng có thể thấy nụ cười này đã thay đổi hẳn, không còn tự nhiên như cũ mà mang chút nét sầu muộn khó nói.

"Em không ở với gia đình, em tới đây học một mình."

Anh thấy được nụ cười kia của cô thì độ cong trên môi cũng giảm đi, ánh mắt của Lưu Cao Dương vẫn dán lên Khinh Nhi sau đó rời đi nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa đang nổ thành những tia sáng kia, mà lên tiếng.

"Giống tôi."

Cô mở tròn mắt quay qua nhìn anh.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Tôi cũng chỉ ở đây một mình."

Khinh Nhi thoáng chốc đơ người, không phải nhà họ Lưu có một công ty lớn ở đây sao? Không phải ba mẹ anh đang ở cùng anh à? Còn họ hàng các thứ của anh vẫn ở đây mà, sao anh lại nói thế nhỉ?

Cô trầm ngâm một lát, sau đó dũng cảm hỏi anh: "Vậy... vậy gia đình anh đâu ạ, Lâm Vũ thì sao? Anh ấy là họ hàng của anh mà?"

Nụ cười trên môi của anh dập tắt. Anh không đáp lại, bầu không khí lúc này dần trở nên trống vắng, tiếng pháo hoa ngày một lớn át đi tất cả mọi âm thanh xung quanh. Cứ thế rất lâu cuối cùng anh cũng quay qua nhìn cô rồi đôi môi nhấp nháy như muốn nói gì đó, nhưng xong cũng chỉ cười phì cho qua.

Khinh Nhi vẫn ở yên nhìn anh, cô biết anh đang định nói gì đó nhưng lời nói tới môi lại chẳng thể cất lên được. Cô cũng cảm thấy khó chịu, dường như Khinh Nhi cảm thấy khoảng cách của anh và mình lại bị đẩy về vị trí cũ. Cô mím môi nhìn hộp sữa trên tay đã hết, nó trống rỗng như tâm trạng của cô lúc này.

Hai người vẫn ngồi ở đó, pháo hoa kia cũng đang dần được kết thúc. Ánh mắt cô không còn dán lên anh nữa, mà lúc này đang nhìn xuống đất, trong đầu Khinh Nhi có rất nhiều suy nghĩ. Có phải cô đã nói gì sai rồi không? Có phải cô đang vô tình đẩy khoảng cách này ra xa hơn không? Không để cô suy nghĩ nhiều anh lên tiếng nói.

"Về thôi, bắn xong rồi."

Khinh Nhi nhìn lên trời theo lời nói của Lưu Cao Dương, đúng là đã bắn xong. Có chút tiếc nuối không muốn rời đi, lại có chút gì đó khó nói thành lời. Cô đành ngậm ngùi gật đầu rồi đứng dậy bước đi theo phía sau bóng lưng của anh.

Khinh Nhi và Lưu Cao Dương cùng nhau ra khỏi công viên, sau đó anh cũng nhanh chóng rẽ qua bãi giữ xe sát bên. Tới nơi anh loay hoay kiếm xe của mình, khi thấy được xe anh bấm mở khóa thì mới phát hiện, Khinh Nhi từ nãy đến giờ vẫn luôn đi theo anh.

Anh ngỡ ngàng quay lại nhìn cô, sau đó thắc mắc hỏi: "Sao lại theo tôi tới tận đây?"

Khinh Nhi lúc này vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, nghe câu hỏi kia cô mới phát giác ra nãy giờ mình đã vô thức theo anh lúc nào không hay. Như không thể trả lời cô cứng đờ ra nhìn anh. Lưu Cao Dương thấy thế cũng không hỏi cô thêm nữa, anh mở cửa xe ra sau đó căn dặn.

Cộng Sinh Chỉ Anh Và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ