Tìm kiếm

45 6 0
                                    

Khi di chuyển tới gần khu đồi tuyết, Tỉnh Nam cùng hai cô em đồng loạt biến hình trở lại nhân dạng người. Tỉnh Nam nắm chặt tay Nhã Nghiên rồi quay mặt sang hai cặp còn lại, cô cất tiếng dặn dò.

" Bây giờ chúng ta sẽ chia nhau ra tìm, 2 người một cặp nhưng tuyệt đối không được cách nhau qua 50m. Và nếu gặp khó khăn hay nguy hiểm gì mấy đứa hãy hét lên thật to nhé, tụi chị sẽ biết đường sẽ lập tức chạy đến. Bây giờ chị cùng Nhã Nghiên đi lối này, chính giữa. Nghiên em cùng Đào đi hướng đông còn tiểu Anh cùng Huyền, hai đứa hay đi lối đằng tây nhé. Trịnh Nghiên, Thái Anh hãy bảo vệ các em ấy an toàn. "

Thái Anh cùng chị hai gật đầu đồng ý và rồi ba nhóm người bắt đầu tách nhau ra đi tìm kiếm Tử Du cùng Sa Hạ. Tỉnh Nam nắm chặt đôi tay Nhã Nghiên bước vào sâu bên trong khu đồi trắng nhưng đang rảo bước thì nàng đứng khựng lại. Nhìn quanh một lượt nơi đây, trong lòng nàng không khỏi dấy lên một cảm giác lo âu, sợ sệt.

Xung quanh nơi này chỉ có một màu đen của bóng đêm không hơn không kém, cũng không có lấy một chút ánh sáng nào dù một tia sáng từ mặt trăng cũng chiếu xuống nơi đây. Nàng không thể nhìn được gì giữa không gian tối đen này kể cả Tỉnh Nam đi bên cạnh cũng không thấy rõ mặt nữa. Khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt, đôi đồng tử nâu đã áng lên tầng nước mắt nhìn lên khuôn mặt đầy tính nghiêm trọng của vị ma cà rồng bên cạnh, nàng sợ hãi lắc đầu.

" Không, Nam... Nơi này tối quá... Em... Em.. Đi nơi khác được không. "

Giọng nói run run như sắp khóc của nàng vang lên bên tai Tỉnh Nam, cô biết nàng rất sợ bóng tối nhưng tình thế này thật sự nan giải. Nếu họ không bước vào sâu bên trong thì khó mà xác định được có người cần tìm ở đó không, cô cũng không thể để nàng một mình ở ngoài kia mà vào đây được.

Cô thầm nghĩ trong đầu lát nữa có gặp lại Tử Du chắc chắn cô sẽ mắng đứa em đó một trận, khi đẩy các chị em mình vào tình cảnh éo le này. Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng trấn an, một tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt đang ánh lên sự sợ hãi kia. Rồi cô đặt một nụ hôn phớt lên mi mắt nàng, cất tiếng vỗ về thỏ con.

" Nắm chặt tay tôi, được chứ? Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu. Chúng ta đi thêm một đoạn nữa rồi trở ra nhé. "

" Ừmm.. "

Nhã Nghiên miễn cưỡng gật gật đầu đồng ý, bàn tay cũng nắm chặt lấy tay Tỉnh Nam. Nàng vẫn còn lo âu, căng thẳng dù nàng rất tin tưởng cô nhưng trong đầu nàng không khỏi suy nghĩ tới những việc tiêu cực hơn sẽ sảy ra. Cơ mà khi nghĩ tới sự an toàn của Sa Hạ, cơn hoảng sợ trong nàng cũng được giảm bớt, nàng lo cho Sa Hạ hơn là bản thân mình.

Tỉnh Nam nắm chặt đôi tay Nhã Nghiên bước đi trong cẩn trọng, cô cũng lo lắng cho cả Sa Hạ lẫn nàng. Cô không muốn một ai phải gặp tình huống nguy hiểm cả. Tỉnh Nam cứ bước một bước thì cô lập tức quay lại nhìn Nhã Nghiên để xác nhận liệu nàng đã ổn hơn chưa và khi nhìn thấy khuôm mặt nàng đã bớt tái nhợt đi vì sợ hãi thì cô cũng yên tâm hơn một chút, song cô sói Tỉnh Nam vẫn kéo Nhã Nghiên sát lại bên người mình.

" Thái Anh, Sa Hạ liệu chị ấy.. "

Khuôn mặt Đa Huyền đượm buồn, giọng nói cũng có phần nghẹn lại, nàng dù không muốn nói ra suy nghĩ có phần tiêu cực đó nhưng bản thân lại không thể kiềm chế mà cứ hiện ra ý nghĩ về nó. Đôi lông mày Thái Anh khẽ cau lại, trong tình cảnh này cô không đồng ý việc Đa Huyền cứ suy nghĩ mọi việc xấu đi như vậy. Quay người đối diện với Đa Huyền, cô nâng bàn tay mình lên áp vào hai bên má của em, giọng nói êm tai vang lên trách yêu song tức khắc trấn an em.

Sa bẫy vào tim em 💕Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ