Chương 12: Ác mộng

2.3K 123 9
                                    

Việc Chương Chấn Lộ bị thương nặng phải nằm trên giường cũng chỉ tăng thêm chút đề tài buôn chuyện cho tiệc gặp gỡ ngày chủ nhật, mọi thứ vẫn không khác gì ngày thường, vốn dĩ Thẩm Phức còn lo lắng thấp thỏm nhưng giờ cũng thả lỏng. Chương Chấn Lộ bị thương, nhiều công việc không thể quán xuyến, nên Lục Trọng Sơn giao không ít việc cho Lục Ký Minh làm.

Lục Ký Minh là người sống buông tuồng, nào làm ăn đàng hoàng dược, ngày nào cũng kiếm cớ chuồn. Đám người kia thấy Chương Chấn Lộ xuất trận nhưng không gây được sóng gió gì, có tiếng mà không có miếng, nên lại nhao nhao mượn gió bẻ măng, quay sang nịnh bợ Lục Ký Minh. Bọn họ không tìm thấy Lục Ký Minh, tuyệt vọng nên cái gì cũng dám liều, dồn sức về phía nhà họ Thẩm.

Một lần hai lần Thẩm Phức còn vui vẻ để người ta tâng bốc, nhưng lần ba lần bốn thì cậu phiền sắp chết, giao chuyện đối phó với khách khứa cho Thẩm Lệnh Nghi, còn cậu thì tới Thụy Phúc Tường điểm danh chấm công hai hôm, tránh cho lười quá hóa chán. Mà cho dù cậu ăn không ngồi rồi, nhưng nhìn vào sức ảnh hưởng của ông chủ và Lục Ký Minh thì người của Thụy Phúc Tường ai cũng đều rất khách khí với Thẩm Phức, còn lập riêng văn phòng cho cậu.

Thẩm Phức dậy sớm để né khách khứa đến nhà, mí mắt đã sớm đánh nhau, sau khi ăn cơm xong, nằm trên ghế sô pha ở văn phòng ngủ trưa. Có lẽ buồn ngủ quá, nên cậu ngủ rất say, mơ rất nhiều giấc mơ.

Mơ thấy chuyện từ rất lâu rất lâu về trước, cậu, Thẩm Lệnh Nghi, Tiểu A, ba người đều là cô nhi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Năm cậu 14 tuổi, bọn họ châm một mồi lửa đốt trại trẻ, nhân lúc ánh lửa ngút trời, nắm lấy tay nhau bỏ chạy khỏi nơi đó. Ngọn lửa chói mắt trong cơn mơ nóng rát cực kỳ, cậu chạy đến nỗi rơi mất giày, gan bàn chân bị cứa bật máu, không chạy nổi nữa, một tay Thẩm Lệnh Nghi kéo Tiểu A, tay kia dắt cậu, cắn răng không khóc, chỉ không ngừng giục cậu "Nhanh lên nhanh lên".

Ở trong mơ, mọi thứ chân thực đến dọa người, Thẩm Lệnh Nghi siết chặt lấy tay cậu, sợ cậu không chạy nổi bị rớt lại. Phía sau lưng là ngọn lửa khủng khiếp, còn có tiếng gào thét của đám người đuổi bắt bọn cậu. Cậu ngã oạch một phát, nhưng không cảm thấy đau, trái tim hẫng một nhịp, mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh cúi đầu lại gần cậu, hỏi: "Nằm mơ thấy ác mộng à?"

Mới đó vậy mà đã hoàng hôn, ánh tà dương luồn qua cửa sổ chiếu vào phòng, Lục Ký Minh ngồi trên mép sô pha, nhìn cậu chăm chú, tiếng người gần xa, Thẩm Phức thoáng hoảng hốt, thì thào đáp lại: "Không phải."

"Không phải vậy sao em khóc?"

Thẩm Phức bối rối giơ tay lên sờ, đầu ngón tay chạm vào da mặt ướt át. Lục Ký Minh giữ chặt tay cậu, cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi vào vệt nước mắt lưu lại trên má cậu, hôn dần xuống dưới, từng chút từng chút, nụ hôn dừng ở đôi môi. Là một cái hôn khẽ, môi thoáng vuốt ve.

Môi là nơi mềm mại nhất trên cơ thể người, như mây chạm vào mây, tuyết đụng vào tuyết, gió thổi qua gió.

Trái tim Thẩm Phức co rụt lại, đẩy Lục Ký Minh ra, xoay người ngồi dậy, nói: "Tôi đi rửa mặt."

[ĐM]  [EDIT] TỪ GIẢ THÀNH THẬT - XUÂN NHẬT PHỤ HUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ