Vì thế, Kim Nam Tuấn, người vừa mới ổn định lại trượt chân.
Trịnh Hạo Thạc nghe thấy tiếng động hai lần liên tiếp, hơi bối rối quay đầu thì thấy các khớp ngón tay của Kim Nam Tuấn đã siết chặt lại khi hắn đang cầm đồ vật, mu bàn tay hắn nổi gân xanh lên, cũng không hiểu bên tai sao lại nổi lên một vết đỏ hồng.
Trông bộ dạng hắn giống như muốn trực tiếp bỏ của chạy lấy người vậy, nhưng lại vì phong độ thân sĩ mà phải kiềm chế xúc động của mình mà tiếp tục chịu đựng.
Phảng phất giống như con gái nhà lành sau khi bị đùa giỡn nhẫn nhục chịu đựng.
Trịnh Hạo Thạc không biết vì lí do nào đó đột nhiên nhớ tới cái so sánh này, cậu cuối đầu cười nhẹ một tiếng.
Dù cậu cười nhỏ tiếng, nhưng nó cũng rơi vào tai của Kim Nam Tuấn.
Nháy mắt lỗ tai đỏ bừng của Kim Nam Tuấn lại càng đỏ hơn, hắn lấp tức đặt xuống hộp đồ cuối cùng, xoay người nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc, sắc mặt lạnh lùng, đang định nói gì đó.
Trịnh Hạo Thạc lại ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi một câu: “Vừa rồi khi tắm rửa tôi phát hiện mình quên mang theo sữa tắm với dầu gội. Tôi có thể mượn của anh trước được không?”
Cậu có đôi mắt hình cánh sen, thanh mảnh hơi hướng lên trên cho đến cuối đuôi mắt, mí mắt lúc nào cũng rũ xuống hơi uể oải, có một loại khinh thường mê hoặc.
Nhưng khi nhấc mí mắt lên nhìn người, độ cong lại trở nên đầy đặn, viền mắt ngắn lệ, phảng phất trong mắt toàn là đối phương, lộ ra vẻ ngây thơ đơn thuần, làm người khác không đành lòng từ chối.
Lời đã nói đên môi Kim Nam Tuấn: “…….Được.”
“Cảm ơn”
Trịnh Hạo Thạc nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm.
Còn lại Kim Nam Tuấn đứng một mình, khi tiếng nước chảy truyền tới hắn mới kịp hoàn hồn nhớ tới câu “ Cậu có thể chú ý chừng mực một chút hay không”, mà đáng lẽ hắn phải nói vừa rồi, giữa mày lập tức nhăn lại hiện lên một tia tức giận.
Mà di động vẫn luôn leng keng leng keng vang lên không ngừng
Hắn có chút bực bội mà kéo ghế ra ngồi xuống, mở Wechat ra thì thấy trong nhóm ký túc xá, hai tên thủ phạm đang nhảy cẫng lên vì suиɠ sướиɠ.
[Gặp chuyện bất bình rống một tiếng ]: Ca, Chu ca, Tuấn ca, Từ ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên mê chơi game, không nên quên nói với các anh a, lại càng không nên ở thời điểm này để một mình Tuấn ca cùng với Trịnh Hạo Thạc cô nam quả nam ở chung một phòng a.
[Gặp chuyện bất bình rống một tiếng ]: Tuấn ca, anh có giận em cũng không sao, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình! Đừng để lúc chúng tôi trở về, anh đã không còn trong sạch a!!!
[Kỷ Trần]: Không được đâu, cậu quên năm đó có một anh chàng nhỏ xinh lớp bên cạnh đưa nước cho lão tứ chúng ta, sau đó lão tứ quay đầu liền xin đi vào trại huấn luyện đặc biệt đi xách bao cát.
[Kỷ Trần]: Còn có lúc trước có ai theo đuổi lão tứ, chỉ chạm một chút vào cánh tay vậy mà trở về lão tứ suýt chút nữa là rửa tróc cả da luôn rồi, sau đó suốt cả tháng không ra khỏi phòng.
![](https://img.wattpad.com/cover/320076412-288-k54057.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
/NAMSEOK/ VÔ TÌNH BẺ CONG TRAI THẲNG
RomanceChuyển ver chưa có sự đồng ý của Editor và Tác giả vui lòng không mang tác phẩm ra ngoài. Nguồn: Truyenhd Tên hán việt: Biệt tưởng bài loan ngã Tác giả: lâm nhất niên Nhân vật chính: Trịnh Hạo Thạc x Kim Nam Tuấn Đại mỹ nhân câu cá mà không hề hay b...