BG: Vì bị bệnh nên y/n phải tạm nghỉ công việc và ở nhà, và Sakusa Kiyoomi trong vai người chồng đảm đang để chăm y/n.
---
Thật tệ làm sao khi hôm nay bản thân vẫn chưa hết bệnh, còn biết bao nhiêu việc đang chờ ở công ty. Tôi không thể cứ nhờ cô đồng nghiệp chí cốt mãi được, cả cơ thể dù chẳng nhích lên được nổi miếng nào nhưng tâm trí cứ quẩn quanh bao lời xin lỗi hối hận mãi không thôi. Bản thân tôi thật sự muốn được ra khỏi giường lắm rồi, vì trong nhà chẳng có tiếng động nào và cũng chẳng có ai cả.
Khi dòng suy nghĩ cô đơn kìa vừa loé lên trong đầu, đôi mắt tôi bỗng đượm buồn mà ngước nhìn lấy chiếc nhẫn bạc đơn giản trên ngón áp út của mình. "Mình có hối hận không nhỉ...?", tôi thầm nghĩ khi nghĩ về nó, sự lựa chọn trong tình yêu của bản thân. Chúng tôi cũng đã ngót nghét tuổi 30, vẫn chưa có con nhưng lại muốn tận hưởng công việc và cuộc sống nhiều hơn để được trải nghiệm những điều mới mẻ của thế giới này, kiếp người này. Tuy nhiên, ông chồng của tôi lại không phải là một kẻ nhiều chuyện cũng như chẳng mấy khi quan tâm tôi. Như thế không phải vì hắn ta là một kẻ tội bạc, mà là vì Kiyoomi luôn bận bịu với các buổi tập huấn cùng đội cũng như những lần phỏng vấn từ các báo đài.
"Ừ thì, cũng không muốn đòi hỏi gì...!", sau khi ngã người ra ngắm nghía chiếc nhẫn dưới ánh sáng le lói từ khung cửa sổ, tôi cũng chỉ biết thở dài mà nghĩ. Trong chặng đường tình yêu này, tôi biết bản thân mỗi người đều phải biết nghĩ cho đối phương nên đôi khi tôi cũng thu mình lại mà chịu đựng tất cả. Cơ mà bây giờ, một cô gái yếu đuối như tôi thật sự mong một phép nhiệm màu nào đó, anh sẽ xuất hiện trước mặt và ôm lấy tôi. Nghĩ tới đó thôi cũng thấy hạnh phúc.
Và rồi tôi lại đắm chìm vào mộng tưởng sẽ chẳng bao giờ thành sự thật ấy, đôi mi nặng trĩu cũng khép lại, sẵn sàng đánh một giấc ngủ sâu.
- Em tính ngủ đến khi nào nữa hả?
Chẳng biết đã thiếp đi bao lâu, nhưng ngay bên tai tôi lại van vãn chất giọng trầm đầy quen thuộc. Cứ ngỡ rằng bản thân vẫn còn mơ nên tôi chỉ muốn nhắm chặt mắt để tận hưởng tiếp sự lo lắng trong giọng nói ấy. Nhưng có vẻ tôi đã sai...
- Nè, em tính ngủ đến khi nào nữa hả?
Vẫn là chất giọng ấy, âm điệu ấy, tai tôi vẫn rõ ràng nghe những âm vang quen thuộc, bản thân liền nheo mày mở mắt và không dám tinh, trước mắt tôi chính là sự hiện diện bất ngờ bằng xương bằng thịt của hắn ta. Ông chồng tôi xuất hiện lù lù trước mặt cùng chiếc khẩu trang trắng kèm đôi mắt sắc lạnh hình viên đạn nhìn tôi vô cùng khó hiểu. Nhận thấy tín hiệu, cả đôi mắt tôi mở to ra trong sự ngỡ ngàng, nhưng cơ thể vì quá mệt nên chẳng ngồi bật dậy được. Đôi môi liên tiếp mấp máy mấy câu lo lắng vì vốn dĩ giờ này Kiyoomi phải ở sân tập với mọi người chứ:
- Anh về khi nào vậy? Sao...sao anh lại về chứ!? Em kh-
- Em có sao! - Anh chồng liền đứng bật dậy, như hiểu được tâm tư vợ mà chen họng chặn cả lời nói chưa thành của tôi. - Vậy là em muốn anh bỏ mặc em sao?
Nhưng rồi hắn ta lại tiếp tục lên giọng, giương đôi mắt đầy lạnh cảm và khó chịu kia nhìn tôi và đáp. Trước câu hỏi thẳng thừng kia, tôi biết những mong chờ âm thầm của mình đã bị anh ta nuốt trọn rất mượt mà, nhưng không phải bình thường anh ta cũng bỏ mặc tôi giống hôm nay hay sao. Đây thật sự liệu là lúc để kể lễ, làm nũng với anh...? Tôi cũng bâng khuâng lắm, nhưng cũng đành đánh liều mà nói, trong vô thức đôi mắt đượm buồn cũng chẳng dám nhìn thẳng anh:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Haikyuu!!] CALEFACTION
FanfictionCalefaction [danh từ] [đếm được] Sự ấm áp ---------- Tất cả những nhân vật được nêu trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tôi (VS), và tất cả sự kiện xảy ra trong truyện chỉ là sản phẩm thuộc trí tưởng tượng của tôi (VS).