BG: Y/n cùng Akaashi Keiji hẹn hò làm luận án tốt nghiệp cùng nhau tại một quán cà phê gần nhà vào cuối tuần.
---
"Leng keng", tiếng chuông lại vang lên khi cánh cửa ra vào quán cà phê gần trường cứ thế tấp nập kẻ ra người vào. Dù chỉ là một quán cà phê nhỏ nhưng lại được kha khá sinh viên nơi đây ưa chuộng để lui vào mỗi dịp thi cử hay cần hoàn thành một bài luận báo cáo ra trường. Bởi lẽ chủ quán có vẻ là một kẻ mộng mơ và nhẹ nhàng nên từng ngỏ ngách tại quán đều là màu sáng của sự ấm cúng và gần gũi đến lạ. Chiếc bàn chiếc ghế gỗ tươm tất đến khung cửa sáng bóng rọi vào mỗi khi mặt trời lại toả nắng. Gần quầy tính tiền lại đặc biệt với những giá sách cao ngần và cũ kĩ đến lạ cùng từng chiếc đèn sáng mờ đủ để người ngồi bàn có thể chú tâm làm việc. Phong cảnh nên thơ như vầy mà còn đi đôi với quả nhạc jazz vô cùng chất lượng luôn phát nhỏ nhẹ bên tai thì quả thật quá lí tưởng để học hành bớt căng thẳng một chút.
Và cũng như bao sinh viên khác, cả hai cô cậu năm cuối đại học y/n và Akaashi đều dấn thân tại nơi quán quen này để cố gắng hoàn tất từng trang đề án hay luận văn tốt nghiệp cuối cùng của mình. Cả hai đều có những hướng đi riêng, chẳng hề có chút tương quan gì nhưng định mệnh đã khiến cả hai gặp gỡ nhau trên đường đời và quyết định quen nhau đến tận những giây cuối cấp.
- Akaashi à, anh làm tới đâu rồi? - Y/n vươn vai hỏi thăm sau khi ngồi hàng giờ trước chiếc máy tính cùng đôi bàn tay mỏi dần vì các phím liên tục được gõ không ngừng.
- Anh còn một chút... nhưng mà cũng chưa hẳn là hoàn thiện đâu... - Cậu trai hướng đối diện liền đáp lại bằng một giọng trầm ấm áp.
Ánh mắt đắm chìm vào bài luận văn thật tỉ mỉ của cậu cứ đâm chiêu mãi chẳng nghía sang cô người yêu của mình. Mắt kính cũng theo thời gian mà chạy xuống dọng theo đường sóng mũi, nhưng cậu vẫn không màng mà để tâm nên các ngón tay thon dài vẫn cứ liên tục lướt đi bàn phím tạo ra những tiếng quen tai "cách cách" từng đợt. "Không phải quá đáng yêu rồi sao...?", y/n thầm nghĩ, ánh mắt hướng về phía Akaashi và thế trong vô thức lại mỉm cười vô cùng trìu mến.
- Em đang nghĩ anh trông dễ thương sao? - Cậu trai lên tiếng, dù hành động vẫn đang bận rộn hết mức.
Cứ ngỡ tay mắt chỉ biết dán vào màn hình mà 'yêu' luôn cái bài luận án ấy mà quên mất người con gái mình yêu, nên y/n chẳng cảnh giác gì mấy khi bị anh chàng bắt quả tan tại trận mà còn nói trúng tim đen nữa chứ. Ngơ ngác nhìn anh một hồi cũng chỉ biết phì cười, vì vốn dĩ cô nàng biết dù anh có trông bận cách mấy thì đôi đồng tử có phần đanh đá kia chẳng bao giờ để hình bóng cô ra khỏi khung hình. Nhưng khác với mọi ngày, cô sẽ không để anh 'phát động' tấn công và mình thí ngồi yên 'chịu trận' nên y/n đã đứng bật dậy, nghiên người về phía đối diện. Trước mắt Akaashi là gương mặt cô được trông thấy thật gần khiến mọi hành động của anh cuối cùng cũng dừng lại. Hai tay y/n nâng mắt kính của anh chàng về ngay vị trí cũ mà thủ thỉ:
- Đúng vậy đấy! a Keiji của em lúc nào cũng dễ thương hết thẩy!
Chẳng để anh có cơ hội phản khán, cô nàng cầm lấy cốc nước của mình mà đặt thêm cốc trà và bánh nữa để vừa uống vừa làm bài. Quay đầu đi trong khi lòng vui sướng như pháo hoa ngày hội, y/n thầm nghĩ bản thân đã vồ anh một vố không thể nào xót tim hơn. Và quả thật, chàng trai đeo kính kia sau việc dừng tay cũng chỉ biết dõi mắt về hình bóng bé tí đang tiến về quầy hàng. Cười ngốc một tiếng rồi lại cuối gầm mặt xuống che đi bản thân đang không ngừng mỉm cười. "Em mới là đồ dễ thương chứ nhỉ...?", Akaashi vừa suy nghĩ vừa trở về mới tiến độ công việc. Nhưng rồi anh cũng ngơ người ra vì chính bản thân cũng không cản được việc đánh cả dòng suy nghĩ vu vơ ban nảy của mình vào bài luận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Haikyuu!!] CALEFACTION
FanfictionCalefaction [danh từ] [đếm được] Sự ấm áp ---------- Tất cả những nhân vật được nêu trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tôi (VS), và tất cả sự kiện xảy ra trong truyện chỉ là sản phẩm thuộc trí tưởng tượng của tôi (VS).