BG: Y/n, Azumane Asahi và quyết định trở lại câu lạc bộ bóng chuyền.
---
- ÊEEEEE AZUMANE!
Một tiếng kêu đầy quyền lực cất lên cả giữa rừng học sinh đang di chuyển qua lại trên đường, và tiếng kêu đấy không ai khác chính là của y/n. Bản thân tôi đang tận hưởng làn gió mát đầu tháng cũng phải toát mồ hôi vì cái tên của mình bị 'đem lên dĩa' giữa trường như vậy. Nhận thức được chính chủ của tiếng kêu kia, tôi chẳng dám quay mặt lại nhìn mà đã chuẩn bị tinh thần để chạy. Hít một hơi thật sâu để lấy đủ dưỡng khí tuy tay chân còn đôi chút lóng ngóng với cú sốc tinh thần đầu ngày này nhưng não tôi không cho phép đứng lại.
Tôi phải chạy trốn khỏi cô bạn gái của mình.
Đúng vậy, bạn không đọc nhầm đâu, tôi phải chạy trốn khỏi y/n - cô bạn gái trời hỡi của mình. Khác với tôi, y/n là một cô gái vô cùng năng nổ, tích cực và còn sở hữu sức bền đáng kể, nên việc cô là thành viên ưu tú của câu lạc bộ điền kinh nữ là điều hiển nhiên. Nói thật, lúc tôi kể cho Koushi và Daichi nghe về việc mình hẹn hò thì cả hai thằng bạn đều phụt cả nước ra trố mắt nhìn tôi như chẳng tin. Nhưng đoán xem, chuyện còn bất ngờ hơn khi y/n luôn xuất hiện trước lớp tôi với một năng lực vô cùng lớn như một đứa trẻ tăng động vậy, và cả hai đứa bạn tôi đều không hiểu làm cách nào mà một 'ông hoàng tiêu cực' như tôi lại có thể qua lại với cô gái được cho là 'ánh dương tích cực' kia.
Tôi cũng không biết nữa. Thì thích thích rồi thương thương, nó ập đến như vậy thì mình nhận thôi chứ sao...?
- Hehe, Azumane sao mà chạy khỏi tớ được nhỉ?
Vẫn là chất giọng quen thuộc đó nhưng lần này nó ngay cận kề bên tai tôi thật sự quá đổi đáng sợ. Đúng thật sự không thể đánh giá thấp người con gái trước mặt này được, hay nói cách khác bốn chữ 'thành viên ưu tú' trên bảng vàng danh dự kia cũng không đủ để miêu tả được sự tài năng trong thể thao của cậu ấy.
- Phù... phù... Huy chương vàng điền kinh tỉnh Miyagi không phải là chuyện đùa nhỉ? - Tôi vừa thở vừa đáp lại y/n.
Chân lúc này cũng phải chịu thua với tốc độ chạy kinh dị cùng sức bền của cô bạn gái, nên tôi chỉ có thể đứng thở như điên và trưng ra bộ mặt cười nhạt khi thấy y/n ở cự li gần. Đứng trước tôi, cô bạn vỗ tai tôi nhẹ nhàng và nở vội một nụ cười tươi đầy tự hào với lời khen mà tôi đưa. Quả thật, ước chi Azumane Asahi tôi đây cũng có đủ tài năng như cậu ấy thì hay biết mấy nhỉ. Nhìn thấy cậu toả sáng như vậy, tôi luôn nhớ về ngày hôm đó, cái ngày mà tôi từ bỏ cái tên 'Ace của Karasuno'. Giá như lúc đó tôi tài năng thì có thể bản thân đã không để bị chặn như vậy.
- Nè! Sao lại chạy đi thế! Tớ chỉ muốn chào thôi mà! - Y/n cất tiếng, đôi chân mày nheo lại khó hiểu.
- Ờ thì, tớ-tớ muốn kiểm tra tài năng điền kinh của-của cậu thôi mà! Haha!
Thật lòng thì tôi biết là lúc đấy trông tôi sượn trân lắm cơ vì tự nhiên giọng của y/n cất lên khiến tôi trở về thực tại sau khi bị chôn vùi trong dòng suy nghĩ vì cái ngày đáng ghét ấy. Tôi cũng chỉ lấy đại một lý do củ chuối kia để nói đỡ thôi, nhưng mà tôi nghĩ tôi đã lầm. Cô bạn gái của tôi không phải đại ngốc đâu mà cậu ấy nắm bắt phản ứng cơ thể và cảm xúc của tôi rất rõ ấy, nên là đôi khi tôi cũng sợ lắm... Xin lỗi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Haikyuu!!] CALEFACTION
FanfictionCalefaction [danh từ] [đếm được] Sự ấm áp ---------- Tất cả những nhân vật được nêu trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tôi (VS), và tất cả sự kiện xảy ra trong truyện chỉ là sản phẩm thuộc trí tưởng tượng của tôi (VS).