Trời đã ngả sang đông nên không khí ở Seoul đang dần dần trở lạnh, người người trên phố đã bắt đầu trang bị cho mình những chiếc áo khoác dày dặn muốn cơ thể ấm áp hơn.
Jeonghan lười biếng, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, không chịu rời giường dù đã là giữa trưa. Trời se se lạnh thế này, lại còn là chủ nhật nên anh vẫn còn muốn ngủ thêm chút nữa . Jeonghan khó chịu cựa nguậy, theo thói quen dang tay ôm người bên cạnh nhưng chỉ còn một khoảng trống.
Anh mới nhớ ra SeungCheol có cuộc họp quan trọng nên đã đi từ sớm rồi. Chẳng trách lúc rạng sáng, anh mơ thấy ai đó cứ hôn chụt chụt vào mặt mình thì ra là hắn.
Chiếc bụng đã đánh trống biểu tình nên Jeonghan cũng không còn buồn ngủ nữa, tay bắt lấy chiếc điện thoại trên đầu tủ, nửa tỉnh nửa mơ mà lướt web xem tin tức một chút.
- Hừm, không có gì đặc biệt cả.
Quăng điện thoại sang một bên, Jeonghan lò mò rời giường, bước xuống bếp để kiếm thức ăn lót dạ.
Như thường lệ, trên bàn ăn, bữa sáng đã được SeungCheol chuẩn bị sẵn. Hắn còn không quên để lại lời nhắn dặn dò anh nhớ ăn uống đầy đủ, cẩn thận bệnh dạ dày lại tái phát. Jeonghan cầm giấy note có dòng chữ nguệch ngoạc như gà bới của hắn mà bật cười, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Có lẽ gặp được người đàn ông như SeungCheol chính là điều may mắn nhất của Jeonghan.
Ăn no nê, Jeonghan nằm dài trên sofa xem tivi, được một lúc thì tắt. Không có hắn ở đây nên không khí trong căn nhà trở nên quạnh hiu và buồn chán hơn hẳn.
Lăn qua lăn lại một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, đoán được sắp có việc giết thời gian dành cho anh. Jeonghan nở nụ cười thích thú, chạy một mạch lên phòng bắt máy, tay kia nhanh nhẹn mở tủ đồ tìm kiếm outfit, chuẩn bị lên đồ xuống phố thôi.
__________________________
Jisoo cùng Jeonghan lượn lờ khắp trung tâm mua sắm, trên tay cầm không ít túi, nhưng cả hai vẫn muốn mua thêm vài thứ.
Đi ngang qua một cửa hàng nội thất, một màu sắc xanh ánh hồng nhẹ nhàng như hoàng hôn của chiếc màn cửa đã thu hút được Jeonghan, nhìn ngắm nó một chút, nhớ tới sắc màu u tối trong căn nhà nên anh muốn thay đổi không khí cho nó một chút.
- Lấy cho tôi bộ này.
_______________________
Vừa về đến nhà, Jeonghan mệt mỏi quăng hết số đồ mua sắm sang hai bên, loạng choạng bước đến ghế sofa nghỉ ngơi một chút, hai chân anh như muốn rã rời rồi. Mới đầu, họ chỉ muốn mua một vài bộ quần áo thôi, cuối cùng thì cái gì cũng mua, cái gì cũng cho vào túi, đến khi hai cánh tay chẳng còn chỗ để treo nữa nên mới chịu về nhà.
- Sáng mai là SeungCheol về rồi. Phải làm một cái gì đó cho anh ấy bất ngờ mới được.
Sau khi lên thiết kế và cách bày trí, Jeonghan đứng dậy xắn tay áo lên và bắt đầu công việc. Quần quật mấy giờ đồng hồ, mọi thứ cuối cùng cũng hoàn thành, mặt mũi đều nhem nhuốc vài vệt bụi, hai bàn tay đỏ rần do ghì chặt lấy mấy cái thanh chắn, thêm cái tính vụng về đi đến đâu vấp đến đó mà đôi chân cũng xuất hiện vài vết xước nhỏ không đáng kể. Bây giờ anh mới nghĩ đến tại sao hắn không để anh động tay đến việc gì cả, cũng tại vì cái tính đụng đâu đổ đó nên bị cấm túc cũng phải.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝗰𝗵𝗲𝗼𝗹𝗵𝗮𝗻 • 𝗺𝗮̂𝘆 𝗰𝘂𝗼̂́𝗶 𝘁𝗿𝗼̛̀𝗶 •
FanfictionTôi đã từng nghĩ tình yêu giống như đám mây cuối trời chỉ vừa mới xuất hiện lại nhanh chóng biến mất. Nhưng cuối cùng, cũng có một bầu trời âm thầm níu giữ lấy đám mây ấy suốt bao năm qua...