Chương 100 - Là đi hay ở

95 4 3
                                    

Quay về phủ Quốc sư, tôi ngồi yên để Rajiva bôi thuốc lên cánh tay trái mình. Pusyseda lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang tôi và Rajiva. Rượu thuốc lành lạnh liếm trên vết thương, tôi đau đớn xuýt xoa một tiếng, Pusyseda liền tiến lên muốn đoạt lấy chai rượu thuốc trong tay Rajiva:

- Để đệ làm.

Rajiva lắc đầu:

- Đệ tay chân lóng ngóng, sẽ làm cô ấy đau đớn hơn. Hãy cứ để cho ta.

Vừa làm, cậu ấy vừa nhẹ nhàng thổi vào vết thương để xoa dịu cơn bỏng rát trên cánh tay tôi.

Pusyseda bất mãn nói:

- Huynh là tăng nhân, càng không phù hợp thân cận với nữ tử.

Bàn tay Rajiva khẽ run lên. Tôi tránh ánh mắt của Rajiva, nhẹ nhàng rút cánh tay lại:

- Không sao đâu, không đau chút nào cả.

Nhưng Rajiva vẫn kiên trì kéo cánh tay tôi lại và cẩn thận băng bó:

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Tôi rầu rĩ:

- Hiện tại pháp khí đã được cất giữ trong Tàng Kinh Các và được canh giữ ngày đêm. Dù cho chúng ta có hạ gục hết đám binh lính bên ngoài, tôi cũng không biết cách nào để tìm ra cái rương đó.

- Phụ thân cũng không biết bên trong Tàng Kinh Các như thế nào. Nơi đó trước giờ chỉ có Vương cửu và Khuất Đan mới lui đến mà thôi.

Pusyseda vội vàng chạy đến trước mặt tôi:

- Hay là chúng ta đi bắt Khuất Đan đi?

-  Không được, Khuất Đan hiện là tể tướng rất được trọng dụng. Làm thế nào đệ có thể dễ dàng bắt trói được ông ta? Hơn nữa với lòng trung thành, chắc chắn ông ta sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì.

Tôi lắc đầu, nhìn Pusyseda với vẻ mặt đầy hối hận:

- Pusyseda, tối nay cậu đã vì tôi mà bị phạt, lại còn bị cắt chức, tôi thành thực xin lỗi.

Pusyseda cười lạnh:

-  Tôi không để tâm đến điều này đâu, dù gì Vương cửu cũng đâu phải chỉ mới không thích tôi gần đây.

- Tôi không thể để mọi người vì tôi mà đối mặt nguy hiểm nữa. Đáng lo hơn là Bạch Chấn đã nảy sinh lòng nghi ngờ với tôi.

Có lẽ tiếp theo Bạch Chấn sẽ tìm cách biết được danh tính thực của tôi. Nếu tôi càng ở đây lâu thì sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm

Pusyseda ngồi xổm xuống trước mặt và nắm lấy tay tôi:

- Ngải Tình, cô không được phép đi đâu cả. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.

Rajiva xoay người, bảo:

- Đêm đã khuya, cô cứ nghỉ ngơi trước. Chúng ta sẽ cố gắng tìm cách khác.

Cũng chỉ còn cách như vậy, nhưng khi nhìn hai anh em bọn họ bước ra khỏi cửa:

- Đợi đã!

Bọn họ dừng bước nhìn lại tôi, qua một lúc sau, tôi mới nói:

- Sáng sớm ngày mai, các cậu cứ nói với Quốc sư là tôi đã lấy lại được pháp khí rồi.

Bất phụ như lai - Bất phụ khanh (Tân bản)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ