Ai đó đang khẽ vuốt tóc tôi, tôi giật mình mở mắt, trái tim đập rộn ràng khi bắt gặp đôi mắt màu xám nhạt long lanh như hồ nước mùa thu ấy, đôi mắt đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong từng đêm mơ của tôi ấy, đang ở rất gần.
- Chàng tỉnh rồi!
Tôi vội đứng lên, hỏi chàng:
- Chàng có đói không? Thiếp đã kêu họ mang đồ ăn tới...
Tôi cầm chiếc bát đặt ở cạnh giường.
- Ôi, nguội cả rồi. Để thiếp bảo người hâm nóng lại...
Tay áo bị nắm lấy, khi quay lại, tôi nhìn thấy nỗi nhớ nhung trong ánh mắt của Rajiva. Điều đó quá đỗi ngọt ngào, tôi khẽ gọi tên chàng:
- Rajiva...
- Quả là cứ sau 10 năm, nàng sẽ quay lại.
Chàng vẫn nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, tiếng thở dài thoáng qua, khóe môi khẽ rung động:
- Nàng trở về là tốt rồi...
Tôi lại gần chàng, ngồi xuống, áp tay chàng lên má tôi, mỉm cười:
- Vâng, thiếp đã trở về...
Bàn tay chàng run rẩy cọ xát trên khuôn mặt tôi, từ từ dạo qua hai mắt, sống mũi, bờ môi, đáy mắt phơi phới hơn qua mỗi dịch chuyển nhẹ nhàng. Rồi chàng đột nhiên bật dậy, giam chặt tôi vào lòng, cằm chàng đặt trên đỉnh đầu tôi, những sợi râu lúm phún cọ vào da đầu ram ráp, tôi muốn bật cười nhưng chỉ cười ra nước mắt.
- Phật tổ, Ngài thật từ tâm...
Giọng nói nghẹn ngào trôi bên tai tôi:
- Ngài đã đưa nàng trở về...
Chàng đỡ hai vai tôi, ánh mắt da diết nhìn tôi:
- 10 năm rồi mà nàng không hề thay đổi...
- Có chứ, thiếp đã hai mươi lăm tuổi rồi...
Tôi mỉm cười nhìn chàng, sống mũi cay cay.
- Một năm trên trời bằng mười năm dưới hạ giới ư?
Chàng vuốt nhẹ mái tóc tôi, động tác êm dịu như nâng niu một vật báu.
- Bây giờ, ta đã hơn nàng mười tuổi.
Tôi cũng vô cùng xúc động. Trong vòng chưa đầy 2 năm của tôi, mà chàng đã từ một thiếu niên trở thành một chàng trai trẻ, rồi lại trờ thành một người đàn ông trung niên. Nhìn khuôn ngực để trần của chàng, bất giác nhớ lại chuyện đêm qua, mặt tôi đột nhiên nóng bừng như phát sốt, ngượng ngập nói với chàng:
- À... chàng lau người đi rồi dậy ăn cơm... Chắc chàng nhức đầu lắm phải không? Thiếp đã kêu người nấu canh giã rượu cho chàng rồi...
Tờ mờ sáng tôi đã kêu người mang nước vào và lặng lẽ lau rửa sạch sẽ. Tôi cũng muốn giúp chàng, nhưng sợ làm chàng thức giấc, vả lại, tôi cũng không đủ can đảm để làm việc đó. Mặc dù mồ hôi đầm đìa trên người chàng, lại thêm mùi rượu nồng nặc suốt ba ngày ba đêm, quả thực rất khó ngửi.
Nghe vậy, chàng giật mình, rời tôi ra. Tấm chăn được gạt sang một bên, để lộ vệt máu đã khô trên mặt chiếu. Không mảy may nghĩ đến tình trạng của bản thân, chàng kéo vội cánh tay phải của tôi ra trước mặt, vén tay áo, quan sát khuỷu tay tôi. Sau khi phẫu thuật, vết thương hầu như đã biến mất, chỉ lưu lại những dấu vết rất nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bất phụ như lai - Bất phụ khanh (Tân bản)
Roman d'amourĐây là bản truyện mới do Chương Xuân Di viết lại vào năm 2015 Bộ phim cùng tên được chuyển thể dựa trên cốt truyện mới Mình lại quay trở lại và tiếp tục hành trình còn dang dở của mình trước đó. Mình không hứa mỗi tuần sẽ đăng bao nhiêu chương như...