Lục lạc lanh canh, đoàn người chậm rãi rong ruổi trên sa mạc ngút ngàn cát trắng. Tôi quấn chặt khăn trùm đầu, quay lại phía sau, đưa bốn ngón tay lên xếp hình ống kính máy ảnh, di chuyển qua các góc độ để lấy nét. Trong khung cảnh tưởng tượng của tôi hiện ra một cảnh tượng tuyệt đẹp: nắng vàng rực rỡ chiếu rọi lên hàng dài nối tiếp nhau đến vô tận những dấu chân lạc đà in trên biển cát sáng lấp lóa. Một trận gió quét qua, hệt như biển khơi dội trào từng đợt sóng nhỏ, làm cho những dấu chân trở nên mờ ảo trong gió cát.
"Tách!" Tôi muốn định hình và lưu lại trong trái tim khung cảnh này mãi mãi.
- Cô làm gì vậy?
Bắt gặp ánh mắt của Kumalajibo, tôi vội vàng thu tay và nói:
- Không có gì.
Không thể nói với cậu ta rằng tôi đã nuối tiếc như thế nào khi không mang theo máy ảnh
Vậy là đã tám ngày trôi qua. Giao tiếp giữa tôi và Kumalajibo trở nên suôn sẻ hơn. Cậu ta bắt chước rất nhanh, chỉ cần tôi cắt nghĩa một lần, cậu sẽ không hỏi lại từ đó nữa. Kumalajibo thích tìm hiểu về lịch sử, địa lý, phong tục tập quán của cư dân vùng Trung Nguyên. Tôi giảng giải cho cậu ta dựa trên những kiến thức đọc được trong sách lịch sử. Càng ngày tôi càng cảm thấy tiểu hòa thượng không những tư chất thông minh, trí nhớ siêu phàm mà còn có một khả năng ngôn ngữ thiên bẩm đáng ngưỡng mộ!
Tôi hỏi Kumalajibo vì sao lại dẫn theo quân lính, thực ra mục đích chính của tôi là tìm hiểu thân thế của tiểu hòa thượng. Cậu ta trả lời rằng từ khi lên 9 tuổi, cậu đã rời khỏi Khâu Từ. Sau đó, mẹ con họ đã đi chu du nhiều nước trong suốt sáu năm qua, mà khoảng cách giữa các quốc gia là những sa mạc mênh mông, không bóng dáng sự sống, thêm nữa, những nơi họ đi qua đều thuộc khu vực không có sự cai quản, thường xuyên bị cướp bóc. Họ không thể không dẫn theo lính tráng để bảo vệ một lượng lớn sách kinh Phật và xá lợi quý báu trên đường đi.
Huyền Trang khi xưa trên đường tây du cũng từng nhiều lần bị cướp bóc. Tôi gật đầu đồng tình và xác nhận tầm quan trọng của đội ngũ vũ trang. Tuy đi theo họ chỉ là một đội quân nhỏ, nhưng có thể thấy được rằng bọn họ đều được huấn luyện thật quy củ và có thể là đội quân của hoàng gia. Điều này càng khiến tôi tin rằng hai mẹ con họ chắn chắn có quan hệ với hoàng thất, vì chỉ có hoàng thân quôc thích mới được quân đội của nhà vua đi theo bảo vệ như vậy. Nhưng cậu ta rất kiên quyết không tiết lộ thân phận của mình.
Hướng mắt trông theo biển cát dài vô tận, chốc chốc có những cơn gió thoảng qua làm xê dịch những đụn cát vàng, nhấp nhô tựa như từng đợt sóng biển. Tôi nói:
- Cậu nhìn xem, những viết chân trên cát sẽ nhanh chóng biến mất, hệt như cuộc đời ngắn ngủi của con người vậy.
Tôi ghìm dây cương và nhảy xuống. Quay trái ba vòng phải ba vòng, ngoáy đầu, lắc hông, phải vận động một chút mới được, nếu không gân cốt tôi tê dại mất. Ngước lên thấy Kumalajibo trên lưng lạc đà đang chăm chú nhìn mình, tôi cười:
- Nhưng dù vậy tôi vẫn sẽ kiên trì bước từng bước vững chắc và lạc quan đi đến đích cuối cùng.
Tôi nắm dây cương, dắt lạc đà và rảo bước trên cát, tôi muốn lưu lại dấu ấn của tôi trên sa mạc nghìn năm về trước này. Kumalajibo nở nụ cười tươi tắn, cũng nhảy xuống và học theo tôi. Lát sau, hai chú lạc đà đã được những người hầu cận dắt đi.
Được một đoạn, chúng tôi ngoảnh lại nhìn, đôi hàng dấu chân in trên cát, kéo dài thành hai đường thẳng song song. Tôi nảy ra ý tưởng, liền đề nghị tiểu hòa thượng:
- Cậu hãy đi lên phía trước.
Tiểu hòa thượng hơi băn khoăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lên trước. Tôi theo sau, đặt chân mình lên những dấu chân của Kumalajibo. Cậu ta đi được một đoạn chợt dừng bước, quay người lại. May sao tôi kịp đứng lại và bước sang bên, nếu không chắc sẽ đâm sầm vào cậu ta mất.
- Lẽ ra chúng ta là hai đường thẳng song song, dù đi bao xa cũng không bao giờ gặp nhau, nhưng vì cơ duyên, hai đường song song đã hợp lại thành một.
Nhìn hai dấu chân in hằn trên cát, tôi không khỏi nghĩ đến việc chỉ mới tám ngày trước thôi, tôi còn đang ở một nơi cách nơi này hàng nghìn năm thời gian:
- Bởi vậy, duyên số thật kỳ lạ.
- Tôi thì nghĩ, được gặp cô, đó là ý của Phật tổ.
Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt tiểu hòa thượng, đôi mắt trong veo như làn suối, đó là đôi mắt thuần khiết nhất mà tôi từng gặp trong suốt hai mươi ba năm qua. Vừa lúc đó, Kumalajibo ngập ngừng nói:
- Nhưng, Ngải Tình......cô đừng làm những hành động kỳ quái nữa.
Tiểu hòa thượng do dự nhìn về đám người hầu cận và binh sĩ, nói:
- Bọn họ bây giờ đều không dám cầm bất kỳ thứ gì ngay trước mặt cô nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bất phụ như lai - Bất phụ khanh (Tân bản)
RomanceĐây là bản truyện mới do Chương Xuân Di viết lại vào năm 2015 Bộ phim cùng tên được chuyển thể dựa trên cốt truyện mới Mình lại quay trở lại và tiếp tục hành trình còn dang dở của mình trước đó. Mình không hứa mỗi tuần sẽ đăng bao nhiêu chương như...