28. Vạch trần

26 4 2
                                    

Chiều tối.

Những kẻ chấp pháp thả Sesshoumaru khỏi cột gỗ. Đôi chân và thắt lưng nhức mỏi kinh khủng sau một ngày dài phải đứng yên một chỗ, khiến mỗi bước đi cũng nặng nề hơn. Những con mắt soi mói và những lời xầm xì lại là một điều khó chịu khác, khi anh bị vây quanh bởi quá nhiều con người trong khu vực hạn hẹp.

Về đến phòng, Sesshoumaru vào thẳng giường ngủ, không muốn thêm áp lực nào cho xương sống lẫn phần dưới thắt lưng còn lâm râm ê ẩm vì hình phạt chiều qua. Yêu lực bị hạn chế bằng cách này hay cách khác, anh không còn có thể phục hồi nhanh như xưa nữa. Ngả lưng trên nệm, anh thầm nghĩ nếu Araki còn muốn anh ngồi quỳ được trong phòng trà thì ông ta không nên bày thêm chuyện vào ngày mai, để yên cho anh có thời gian nghỉ ngơi trước khi đối diện với kẻ ấy.

Ryanji vào phòng, đem theo túi chườm nóng để giảm đau cho anh. Nắn bóp và xoa dịu những thớ cơ căng cứng, anh ta đã giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Vừa ấn ngón tay vào huyệt dưới lòng bàn chân, chàng pháp sư vừa đều đều lên tiếng như vô tình.

"Tôi đã xin mượn các văn thư luật lệ đem về, ngài có thể đọc tại đây cho tiện."

Sesshoumaru nhìn ra chiếc bàn trong phòng khách, giờ mới để ý đến những cuộn giấy đặt ngay ngắn thành chồng. Ngoảnh mặt đi, anh cương quyết sẽ không đụng đến các văn thư đó.

"Khi tổng chỉ huy căn dặn ngài hãy bảo trọng, tôi chưa từng thấy có khi nào ngài ấy lại thể hiện nhiều sự lo lắng buồn phiền như thế."

Ryanji lặng lẽ lên tiếng, gương mặt kẻ kia khi tiễn biệt anh liền hiện ra trong đầu. Hắn đã biết là anh sẽ không tuân phục chủ nhân của hắn. Không kể đến việc y khiến anh tức giận ra sao khi gọi anh là vật trang trí, có nhiều vấn đề phức tạp hơn lòng tự trọng của riêng anh. Việc hầu trà không đơn thuần để thể hiện anh là kẻ đã bị tước hết sức mạnh, nó sẽ là bằng chứng cho thấy y có thể ngồi trên tất cả các luật lệ và bẻ gãy mọi nguyên tắc.

Đó là một cuộc chiến lâu dài và cay đắng, với rất nhiều mất mát hy sinh, của những kẻ còn sống và đã chết. Anh cũng đã phải trả những cái giá rất lớn, bằng toàn bộ cuộc đời của mình, vì thứ duy nhất định nghĩa cho sự tồn tại của anh đến giờ phút này...

"Xin ngài có thể vì tấm lòng của ngài ấy mà nhẫn nhịn một chút để phục vụ bệ hạ được không ?"

Chàng pháp sư nhỏ nhẹ hỏi. Anh nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ xem sự dễ chịu cho đôi chân có đủ bù đắp cho lỗ tai bị hành hạ hay không.

"Nếu ngài khiến bệ hạ tức giận, hậu quả sẽ rất khó lường. Khi đó tổng chỉ huy có muốn cũng chẳng can thiệp được." - Ryanji tiếp tục rên rỉ, trong khi vẫn tỏ ra tận tuỵ bằng đôi tay để anh không đuổi anh ta đi.

"Kurami lại có thể xin mượn ngài về phủ..."

Ryanji thở dài. Lần này thì anh ta đã thành công khiến anh phải chú ý. Mở mắt nhìn chàng pháp sư, anh cau mày.

"Araki nói với ngươi như thế ?"

Anh ta im lặng như chột dạ, như có những điều anh ta không dám thẳng thừng nói ra. Sau một lúc, anh ta mới cúi đầu với giọng trầm lặng.

Kho tàng trong thung lũngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ