Nữ nhân áo đen nhìn Trân Ni trầm mặc một hồi, không nhịn được liền mở lời.
"Cô sợ sao?"
Nàng im lặng.
"Được rồi. Cô đợi một lát."
Nữ nhân áo đen mở cửa, xuống xe, rồi lại khóa cửa, thật ra nếu cứ để cửa mở tang hoang, Trân Ni chắc chắn cũng không dám nhảy xuống, thế nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Nàng từ trong xe nhìn ra, thấy người kia đứng nói chuyện với đám người đó vài câu, tay trái sờ xuống nơi cộm cộm ở thắt lưng, mấy tên nghiện có vẻ sợ sệt, sau vài phút thì tức giận bỏ đi, mất hút trong bóng tối, không gian phía trước lại tĩnh mịch như lúc đầu, cứ như họ chưa từng xuất hiện.
Nữ nhân áo đen trở vào trong xe, điệu bộ có phần khó chịu, chửi thề vài câu.
"Mấy tên đó bẩn thật."
"Tại sao cô bắt tôi?" Trân Ni không thèm để ý đến người kia, chỉ muốn làm rõ thực hư chuyện gì là đang xảy ra với mình.
"Chà. Cô lạnh lùng quá đấy. Yên tâm, tôi sẽ không giết cô, vị khách hàng đó nhất quyết muốn tôi phải bảo đảm rằng cô không được chết."
"Khách hàng?" Trân Ni lại lẩm nhẩm.
"Phải. Tôi sinh ra đã là một phần tử xã hội đen, chuyện gì tôi cũng có thể làm, ra tay nhanh gọn, nhưng tuyệt đối chỉ làm theo yêu cầu khách hàng đưa ra. Cô em xinh đẹp như vậy, khiến tôi động tâm muốn làm bừa trên người cô em, nhưng khách hàng của tôi còn chưa ra lệnh, tôi đành phải nhịn."
Nữ nhân áo đen nâng cằm Trân Ni, liền bị nàng cự tuyệt hất ra.
"Người đó là ai?" Trân Ni hỏi, băng lãnh nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương.
"Chà. Thông tin khách hàng là tuyệt mật, tôi không thể nói." Người kia cười khì trả lời, không ngần ngại nhìn thẳng Trân Ni, ánh mắt lóe lên sự đùa cợt trêu ghẹo.
Nàng không ngờ có một ngày mình lại ngồi bên cạnh một tên xã hội đen trong không gian chật hẹp như vậy, thậm chí có thể nghe được nhịp tim của mình và của họ, rất gần, nàng cúi đầu, hai tay bám chặt đầu gối, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Cả hai im lặng chừng 5 phút, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên làm nàng giật nảy người. Nữ nhân áo đen lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại, không nhìn màn hình, lập tức nhấc máy.
"Tôi đây. Được. Tôi biết rồi. Tôi lập tức đến."
Nói xong nữ nhân áo đen liền quăng điện thoại lên hàng ghế trên, tay thò vào túi quần lấy ra một mảnh vải trắng, cười khì khì lao đến Trân Ni.
"Đến lúc rồi a. Cô em chịu khó một chút."
Trân Ni lập tức phản kháng, dùng hết sức lực đẩy người kia ra. Đối phương có võ công, dễ dàng nhấn đầu nàng xuống, một chân đè nửa thân dưới, chân kia chống lên ghế, một tay siết lấy cổ, tay còn lại úp khăn tẩm thuốc mê lên mũi. Nàng nín thở, cựa quậy càng lúc càng yếu, thời khắc sắp ngất xỉu còn nghe tiếng người kia bên tai mình nghiến răng ken két.
Nàng buông lỏng thân người, đầu ngả vào ngực người áo đen. Người này hít lấy mùi hương trên cổ Trân Tú chừng vài giây, tặc lưỡi mấy cái, luyến tiếc trói tay chân người đẹp lại, xong xuôi nhảy lên hàng ghế trước, lái xe rời đi.