Chương 24

661 40 0
                                    

Trí Tú tay cầm tách cà phê sữa, hương cà phê nồng đậm trên chóp mũi làm cho người ta có chút mê say. Bản thân không có thói quen uống cà phê sữa nhưng Trân Ni thì rất thích loại đồ uống này, nên hôm nay muốn thử, cô muốn biết nàng mỗi khi uống cà phê sữa sẽ có tư vị gì, sẽ có cảm nhận ra sao. Trí Tú thắc mắc, không biết ai là người phát minh ra việc thêm sữa vào cà phê nhưng có lẽ người đó rất sợ vị đắng, nhưng cũng là không từ bỏ được sự lôi cuốn của cà phê, thế là tự mình thêm sữa vào, hy vọng chút ngọt ngào này có thể làm mình dễ chịu hơn.

Trí Tú nghĩ cà phê sữa cũng giống như tình yêu vậy, ai biết cách pha chế cho trọn vẹn thì sẽ đạt được kết quả tốt, đương nhiên lượng sữa và lượng cà phê là phải hài hòa cân bằng, nếu sữa quá nhiều thì sẽ quá ngọt sinh ra nhàm chán, nếu cà phê quá nhiều thì sẽ quá đắng sinh ra đau khổ. Cà phê sữa, trong đắng có ngọt, vào lưỡi thì đắng, khi nuốt vào bụng rồi thì sẽ để lại dư vị ngọt ngào. Hóa ra, mỗi khi uống cà phê sữa, Trân Ni là có tư vị này. Trí Tú bất giác mỉm cười, phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm, cây phượng trên đường dưới ánh nắng phản chiếu ra hào quang đỏ rực một góc trời, cô đưa tay mở cửa sổ, nhướng người ra ngoài, nghe trong không gian trưa hè có tiếng ve kêu râm ran. Thành phố này vào buổi trưa nóng bức thì thu mình lại như một đứa con ngoan đang ngủ, không ầm ĩ, không náo nhiệt, thỉnh thoảng có tiếng xe mô tô phóng qua để lại một trận ồn ào, rồi cũng nhanh chóng nhỏ dần bằng tiếng ve kêu.

Kim Trí Tú mở toang cửa sổ, để mặc cho gió lộng vào nhà, xoay người bước đến chiếc đàn dương cầm, ngồi xuống ghế, cẩn thận mở nắp đàn, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đàn trong hai tuần nay, chỉ biết mỗi lần nhớ đến Trân Ni, cô lại tìm đến đàn dương cầm làm bạn.

Tiếng đàn chậm rãi vang lên, kết hợp với tiếng ve sầu ngoài kia như một bản hòa tấu tuyệt vời, thanh âm kéo dài da diết, tham lam len lỏi ra ngoài khung cửa sổ, rồi tỏa ra xa đến ngút ngàn. Cơn gió hè bên ngoài như muốn chọc ghẹo người nghệ sĩ, tìm cách thổi vào thật mạnh làm mái tóc Trí Tú bay bay có phần tán loạn nhưng lại làm khung cảnh hiện tại càng thêm trữ tình. Điệu nhạc du dương như hiểu lòng người, không cao hứng, cũng không buồn bã, chỉ đơn giản là nhớ nhung da diết, chờ đợi mỏi mòn. Ưu tư cất giấu trong lòng hiện tại tuôn ra dào dạt, Trí Tú vô thức cất tiếng hát.

"Sáng nay thức dậy với nỗi buồn
Cảm giác này nhanh bức tôi thành một kẻ khờ dại
Như một thói quen tôi thường tự hỏi
Cuộc sống còn lại gì khi không thể cạnh bên em
Phải chăng cầu vồng bảy màu sẽ trở nên xám xịt
Phải chăng mặt trời lặn sẽ đè nặng trên lưng
Phải chăng nhành phượng hè cũng không buồn đỏ rực
Phải chăng linh hồn tôi sẽ say rượu quên đường về."

"Bíp...bíp...bíp!" Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, Trí Tú ngừng đàn, bản nhạc đột nhiên bị gián đoạn làm mấy chú ve ngoài kia như mất hứng mà không thèm râm ran nữa. Trí Tú thấy tên người gửi tin nhắn, khóe miệng cong lên, tâm tình khẩn trương không ít.

[COVER] ĐỐI TƯỢNG LÀ NỮ GIÁO SƯ_JENSOO (BLACKPINK)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ