CHƯƠNG 8

183 31 22
                                    

Những ánh nắng đầu tiên đã bắt đầu ló dạng sau áng mây hồng, tiếng kẻng báo thức lay động những chú chim đậu trên nhành cây, khiến chúng vỗ cánh bay loạn xạ, tiếng ríu rít hòa quyện trên không trung.

Thái Lai mở mắt vặn mình một cái cho thật đã, nhìn ngó xung quanh với trí nhớ mơ hồ. À thì ra anh đang ở trường quân sự, không phải căn phòng thân yêu. Chiếc giường bên cạnh đã không còn bóng người, chăn gối cũng được xếp ngay ngắn. Tiếng nước xả vừa dứt, tiếng mở cửa kẽo kẹt, Lý Hiển trong bộ quân phục vừa chỉnh trang tiểu tiết vừa bước ra, bắt gặp ánh mắt ngái ngủ của cậu em cùng phòng.

- Nhìn gì? Còn không mau đi chuẩn bị. Ra sân trễ là bị phạt đấy.

- Ò.

Bữa sáng hôm nay là thịt xá xíu, màn thầu và rau xào. Hơi đạm bạc nhưng cũng ngon. Xong bữa và cất gọn chén đũa, Chính Đình từ phòng bên đã chờ sẵn ngoài cửa phòng, khoác vai Thái Lai tung tăng xuống sân. Người anh này có vẻ yêu đời quá mức rồi, hôm qua mới bị phạt mà hôm nay thấy quản giáo Tần liền vẫy tay chào buổi sáng. Năng lượng tích cực thật đấy.

3 hàng ngang nhanh chóng được tập hợp, một bài khởi động nhẹ coi như thể dục buổi sáng diễn ra. Vẫn còn vài gương mặt ngái ngủ, ngáp lên ngáp xuống, động tác ỉu xìu, đều bị thầy Tần lôi ra khỏi hàng cho chạy vài vòng cho tỉnh ngủ.

Màn khởi động kết thúc, tất cả được cho ngồi bệt dưới đất lắng nghe quy tắc lớp học của quản giáo Tần. Một chút giao lưu thể chất giữa những người mới, người múa võ, người nâng tạ, người đứng tấn, cũng coi là có chút nền tảng. Thầy Tần dừng ánh mắt ở Thái Lai, anh nuốt khan. Rồi xong, sao mà thiếu được con trai của quân nhân được chứ.

Thái Lai tự giác đứng dậy, đi lên đứng cạnh quản giáo. Tần Hoàng cười cười nhìn đám mặt thộn bên dưới, bất ngờ thụt người xuống, dang chân gạt té Thái Lai. Vậy mà anh chỉ một động tác ngửa người trụ hai tay rồi bật ngược trở lại, xoay một vòng giáng cánh tay vào ngang ngực thầy Tần. Dù cánh tay đã bị bắt, Tần Hoàng vẫn dành một lời khen cho học trò nhỏ nhất của ông. Đám anh lớn bên dưới thì khỏi nói rồi, trầm trồ không thôi. Thái Lai được buông tha về chỗ ngồi, Chính Đình liền nghiêng sang khều khều.

- Hôm nào rảnh nhóc dạy anh mấy chiêu nhé? Nhất là cái bật người ấy, ngầu lắm.

Thái Lai chỉ đành cười trừ, ậm ừ cho qua để còn nghe tiếp lời thầy giáo.

Buổi huấn luyện đầu tiên chính thức bắt đầu khi hình thức huấn luyện được đưa ra. Một chiếc balo cùng một bộ đồ, 2 khẩu súng ngắn, một dây đạn, 5 trái lựu đạn, 2 con dao găm, một hộp sơ cứu, một bộ võng ngủ được bày lên bàn. Có tổng cộng 10 chiếc bàn được chia 5-5 hai đầu cách nhau 1km. Nhiệm vụ mỗi người là sắp xếp làm sao cho tất cả đồ nằm gọn trong balo và chạy thật nhanh đến chiếc bàn đối diện, đưa balo cho quản giáo, lặp lại việc sắp xếp và chạy về. 10 người chậm nhất sẽ bị phạt cọ nhà vệ sinh chung.

Những người thi đầu tiên là những người xui xẻo nhất, lóng nga lóng ngóng mãi mới tạm coi là ổn. Có người chạy giữa chừng đã bị bung hết đồ, phải ngồi xuống xếp lại. Có người gần về đến nơi thì vấp té. Còn có người trong lúc xếp sơ ý để vật rạch một đường ngay tay, máu túa ra sợ phát ngất.

[TAEBIN] Kiến QuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ