Chương 21.2

3.9K 248 1
                                    

Editor: Sweetie

“Trà sữa?” Sao trước nay bọn họ chưa nghe qua bao giờ, “Phó đoàn trưởng, anh biết làm như thế nào không, chúng tôi cũng muốn thử làm xem sao.”

Hàn Liệt cũng không biết∶ “Hôm nay về tôi sẽ hỏi giúp mọi người.”

“Được! Vậy thì cảm ơn phó đoàn trưởng!” Mọi người vui vẻ đáp.

Giờ huấn luyện còn chưa bắt đầu nhưng đội ngũ trên sân thể dục trên cơ bản đều đã tới, phó đoàn trưởng Thái đứng cách đó không xa, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn những người đó nhiệt tình vây quanh Hàn Liệt thì tức đến đau răng.

Tất cả mọi người đều nói Hàn Liệt có bản lĩnh, không chỉ biết luyện binh, còn giỏi võ, các chiến sĩ trong liên đội không ai không tin phục anh, toàn bộ quân đội đều biết đến đại danh Hàn Liệt. Ngay cả lúc mở họp, sư trưởng cũng điểm danh khen ngợi vài lần, nhắc nhở các phó đoàn trưởng khác học tập theo Hàn Liệt, lấy anh làm tấm gương.

Phó đoàn trưởng Thái tức lắm, còn học theo Hàn Liệt, Hàn Liệt còn không phải là tên tiểu nhân giả vờ giả vịt, lung lạc lòng người sao? Hắn ta không hiếm lạ!

“Bên kia đang nói gì thế, có phải phó đoàn trưởng Hàn lại bàn về kỹ xảo thực chiến hay không?”

“Không biết, tôi cũng muốn tới đó.”

Bên tai truyền đến tiếng nghị luận của các chiến sĩ dưới trướng, mặt phó đoàn trưởng Thái càng đen, lấy lý do chân còn bị thương, xin nghỉ về nhà trước.

Vừa về đến nhà hắn liền muốn phát hỏa, nhưng lại sợ lời mình nói ra bị người khác nghe thấy, kéo chân đi xuống lầu nhìn nhìn, thấy không có ai mới nhịn đau mắng mỏ.

Bà Thái ngồi ở trong phòng nghe thấy âm thanh tức giận của con trai, lại nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy hai ngày trước, trong lòng tính toán gì đó, trộm chạy ra ngoài.

Trong lúc phó đoàn trưởng Thái ở nhà vô năng cuồng nộ, Liễu Tố Tố đang đi làm, mấy đứa nhỏ lại bị cô đưa đến nhà Trần Nam, làm việc xong trở về thì thấy ngoài sân nhà mình có không ít người nhà quân nhân .

Phản ứng đầu tiên của Liễu Tố Tố chính là nhìn tay những người này, thấy trong tay họ không cầm theo quà mới nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự có bóng ma tâm lý với việc tặng quà rồi.

“Mấy thím tìm cháu có việc gì ạ?” Liễu Tố Tố hỏi.

Bọn họ có chút ngượng ngùng∶ “Đồng chí Liễu này, chúng tôi có việc muốn hỏi cháu một chút.”

Hỏi chuyện đương nhiên là có thể, chỉ cần không phải tặng quà là được. Liễu Tố Tố bảo họ vào nhà ngồi, hỏi ra mới biết được là vì trà sữa. Trong quân đội, không phải tất cả mọi người đều ăn ở nhà ăn, có rất nhiều quân nhân sau khi thăng chức, xin phòng ở là lập tức gọi người nhà lại đây tùy quân, như vậy vừa có thể ở nhà ăn cơm, vừa có thể tiết kiệm tiền cơm.

Cho nên sáng nay huấn luyện, từ trong miệng Hàn Liệt biết được trà sữa đặc biệt ngon, mấy quân nhân thừa dịp thời gian giữa trưa trở về ăn cơm, dặn vợ, dặn mẹ mình tới hỏi Liễu Tố Tố xem trà sữa là làm như thế nào.

[Xuyên Sách/Hoàn] Thập niên 60: Nhật Ký Nuôi Con Trong Đại Viện Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ