2.

2K 161 9
                                    




Choi Hansol đi đến trước cửa đột nhiên phát hiện túi quần của mình trống không, cậu sờ sờ lên ngực áo rồi dừng lại.

"Hyung, em nghĩ là em để quên điện thoại trong phòng Hangyeol rồi, em phải quay lại lấy".

"Ừm".

Một tiếng đáp vô cùng từ tính trầm thấp vang lên, Jeonghan ở bên trong phòng nhanh chóng quan sát xung quanh, chỉ có một cái cửa sổ phía đối diện là có thể trốn ra được.

Nhưng lúc Jeonghan vừa mới đưa tay mở cửa sổ thì cánh cửa phòng cũng đồng thời bị đẩy ra, ánh mắt hai người một đường chạm vào nhau, người đàn ông hơi khựng lại khi thấy có người lạ xuất hiện trong phòng của mình.

"Cô đang làm gì. Ai cho phép cô vào đây!?".

Jeonghan lập tức cúi đầu giả vờ sợ sệt, cậu không dám nói nhiều vì sợ sẽ bại lộ, dù sao thì giọng nam và nữ cũng hoàn toàn khác biệt dễ nhận ra.

Choi Seungcheol nhìn thấy cô hầu gái nhỏ ôm trong tay cây chổi đứng run rẩy sợ hãi, trong lòng chẳng hề có chút thương tiết mà ngược lại vô cùng khó chịu. Hắn rất ghét bị kẻ mà mình không quen biết tự ý xâm nhập vào nơi riêng tư.

"Cút ra ngoài".

Choi Seungcheol lạnh giọng, Jeonghan thuận theo lời hắn hốt hoảng đứng dậy muốn chạy ra cửa, đột nhiên hắn ta lại bất ngờ lên tiếng.

"Chậm đã".

Jeonghan khựng lại, người đàn ông kia đi đến phía sau lưng cậu, ánh mắt như một con sư tử nhìn chằm chằm vào chú linh dương nấp trong bụi cỏ, chất giọng lạnh lùng đầy nghi hoặc vang lên.

"Cô có phải..đã quá cao lớn rồi không?".

Vừa dứt lời Jeonghan liền cảm nhận được một cơn gió xoẹt qua bên tai mình, cậu nhanh chóng quay đầu, chuẩn xác tránh né được nắm đấm của người nọ.

"Ha!~ Thật sự không đơn giản chỉ là một nữ hầu".

Choi Seungcheol nhếch khóe miệng như đang cười, nhưng ánh mắt lại tán đầy vẻ chết chóc. Bất ngờ một cú đấm nữa mang theo sức lực vô cùng mạnh mẽ lao tới, Jeonghan vội vã lách người tránh đi một đòn sát thủ này.

Hai người một trái một phải vờn nhau bên trong căn phòng. Choi Seungcheol rất mạnh, sức lực tựa như một con sơn dương châu Phi dũng mãnh, thừa nhận một cú đấm trực diện từ hắn chẳng khác nào bị một cột trụ bê tông cứng rắn đập thẳng vào người, lục phủ ngũ tạng chắc chắn sẽ nát ra hết.

Tuy Choi Seungcheol có sức lực, nhưng Jeonghan lại thắng ở phần nhanh nhẹn và linh hoạt, cậu né tránh được tất cả các đòn tấn công của đối phương, như một con sóc nhỏ nhanh thoăn thoắt.

Jeonghan biết người kia chưa hoàn toàn dùng hết sức lực, hắn đang thăm dò cậu.

Choi Seungcheol liếc mắt liền phát hiện USB trên bàn đã bị lấy mất, hắn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn người đối diện.

"Để thứ kia lại đây, tôi sẽ cho cô một cái chết nhẹ nhàng nhất".

Lời đe dọa ngắn gọn qua giọng nói trầm thấp từ tính cùng ánh mắt sắc bén của hắn, nghe vào tai thật sự vô cùng đáng sợ.

[Seventeen Jeonghan Fanfic - R16+] Bướm ĐêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ