Chương 24. Ngại quá

242 29 5
                                    

Chương 24

Tuy là hôm nay là ngày nghỉ nhưng Thuỷ Cúc vẫn dậy từ rất sớm, cô làm vệ sinh cá nhân xong rồi đi mua hai phần ăn sáng. Về đến nhà, cô thấy được vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Minh Tuệ. Cũng đúng, cô hiếm khi nào dậy sớm hơn Minh Tuệ, vào ngày chủ nhật như thế này lại càng không. Sở dĩ Cúc dậy sớm vì cô không muốn khi mình còn đang ngủ khò khò thì Gia Tuệ lại ghé nhà chơi, cô hoàn toàn không muốn việc đó xảy ra chút nào.

Cô nhớ lại bữa tối muộn ngày hôm qua, bề ngoài cô chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Minh Tuệ nhưng trong lòng sóng lại gợn lăn tăn, cô muốn hỏi rất nhiều nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô ấy, cô lại không dám mở lời. Còn Minh Tuệ cũng chỉ cúi đầu từ tốn ăn mà không nói gì thêm. Hết thảy những gì xảy ra vào chiều tối hôm qua đã khiến Cúc như hiểu ra một chuyện cách đây nửa năm, có lẽ việc Minh Tuệ dạy thay giáo viên Ngữ văn của cô sau cái ngày Thành tỏ tình không phải là chuyện vô tình mà đến.

Cúc cùng Minh Tuệ ăn bữa sáng, rồi cô trở lên nhà trước ngồi đọc lại cuốn tiểu thuyết gần đây nhất của tác giả Gia Minh. Mới đọc được vài trang, cô đã cảm nhận được phần mặt nệm bên cạnh mình bị lún xuống.

"Em đọc lại nữa hả?" Minh Tuệ ngồi xuống nệm, sát bên cạnh cô.

Cúc gật gật đầu. "Hay mà chị." Cô ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới ngẩng đầu nhìn Minh Tuệ. "Nay chị Gia Tuệ có ghé chơi không chị?"

"Chị không biết," Minh Tuệ trả lời, giọng điệu chẳng thể hiện cảm xúc gì đặc biệt. "Sao vậy?"

"Dạ không có gì, em hỏi vậy thôi à." Cúc nói bâng quơ, cúi đầu tiếp tục đọc nhưng tâm trí cô không thể nào tiêu hoá được nội dung, tới mức cô đọc xong nhưng chẳng biết mình vừa đọc gì, đành phải đọc lại. Cô bị phân tâm bởi việc Minh Tuệ cứ ngồi cạnh cô, chỉ đơn giản là cứ ngồi vậy.

Mãi một lúc lâu, khi mà Cúc đọc được chục trang, Minh Tuệ mới lên tiếng hỏi: "Nay em có ghé qua Ngọc chơi không?"

"Chắc có." Cúc trả lời liền trong tích tắc.

"Mấy giờ em đi?"

"Chắc ăn trưa xong, chờ trời mát mát chút em đi."

"Em nói em mới quen biết Ngọc không lâu thôi đúng không?" Minh Tuệ vặn hỏi lại, vẫn duy trì chất giọng ôn hoà.

Cúc nhớ lại cái lần cô mang chè qua cho Ngọc, đúng là cô đã trả lời Minh Tuệ như vậy. "Dạ."

"Có thật không?"

Cúc ngừng việc giả vờ đọc, cô ngẩng đầu khỏi trang giấy, ngước mắt nhìn Minh Tuệ, muốn tìm xem trên vẻ mặt ấy có tồn tại biểu hiện gì khác lạ không nhưng cô không sao nhìn ra được. "Thiệt mà chị."

Minh Tuệ nhìn cô, ánh mặt tĩnh lặng như biển sâu. Cô chớp mắt nhìn lại.

"Sao chị lại hỏi vậy?" Cúc hỏi.

Thay vì trả lời cô, Minh Tuệ tiếp tục thảy tới một câu hỏi nữa. "Tụi em quen biết nhau ở đâu?"

Cúc mím môi. Cô chẳng biết phải nói như thế nào. Lần này, Minh Tuệ hỏi quá sâu.

"Vô tình gặp nhau rồi quen thôi chị." Cúc trả lời nước đôi.

"Chị hỏi gặp ở đâu mà."

[GL] [Tạm dừng] Song songNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ