Chương 32. Ân cần

279 29 7
                                    

Chương 32

"Chị chạm vào được không?" Minh Tuệ hơi khom người, một lần nữa hỏi lại cô.

Thuỷ Cúc quá ngại ngùng để có thể trả lời, thay vào đó cô dùng hành động để ra ý cho Minh Tuệ. Hai chân của cô dang ra rộng hơn, muốn Minh Tuệ nhanh chóng tiến vào.

Minh Tuệ nuốt khan, áp sát cả cơ thể của mình vào giữa hai chân của Thuỷ Cúc. Bàn tay phải tìm tới khu vực trung tâm, dùng ngón giữa vuốt dọc một đường, mơn trớn một lúc. Cả người Thuỷ Cúc run bắn, cô cong người lên. Khi ngón tay Minh Tuệ tìm vào bên trong, nơi ấy của cô siết chặt lấy ngón tay cô ấy. Thuỷ Cúc nấc nhẹ một tiếng.

Lần đầu tiên của cô đã thuộc về Minh Tuệ.

.

Lần thân mật đầu tiên của hai người bọn cô không ngờ lại ở bàn bếp. Minh Tuệ ngồi trên ghế, thoáng ngại ngùng rồi ôm cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, giúp Thuỷ Cúc mặc lại bộ đồ.

"Em còn đau không?" Minh Tuệ nhìn cả người Thuỷ Cúc rũ trong cánh tay của mình.

Thuỷ Cúc lắc đầu tuy cô vẫn còn cảm nhận được phần dưới của mình sót lại chút ít đau rát.

Minh Tuệ thở phào nhẹ nhõm, biết được do bản thân không kiềm chế được nên mới phát sinh chuyện đó ở nhà bếp. Cô ấy cảm thấy áy náy khi để lần đầu tiên của Thuỷ Cúc trong không gian không mấy lãng mạn, nhẽ ra cô ấy nên đưa Thuỷ Cúc lên phòng riêng.

"Chị xin lỗi," Minh Tuệ hôn lên trán Thuỷ Cúc. "Nhẽ ra chị nên..." Minh Tuệ ngập ngừng thấy rõ. "Lựa chọn địa điểm phù hợp hơn."

Thuỷ Cúc cựa mình, cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tự trách của Minh Tuệ. Cúc mỉm cười. "Chẳng sao hết. Nếu là chị thì như thế nào em cũng thích."

Lời này của cô là thật. Dù rằng Thuỷ Cúc cũng rất bất ngờ khi biết được hoá ra Minh Tuệ lại mãnh liệt đến như thế trong chuyện làm tình. Cô đã nghĩ Minh Tuệ là kiểu người truyền thống, kể cả trong chuyện ấy. Việc nhớ lại vẻ mặt đầy ham muốn một cách gợi cảm của Minh Tuệ lúc nãy khiến Cúc thoáng bẽn lẽn. Khi Minh Tuệ chạm vào cô, nâng niu cơ thể cô bằng từng nụ hôn, từng cái đụng chạm thì Cúc mới hiểu thế nào là làm chuyện yêu. Cúc có thể rất rành làm tình, cô cũng biết cách thoả mãn những tên đàn ông nhưng những kinh nghiệm nhơ nhuốc hun đúc trong bốn năm bỗng chốc tan thành bọt biển khi cô đối diện với Minh Tuệ bởi khi ấy cơ thể cô phản ứng một cách tự nhiên, ham muốn theo bản năng thay vì mang tính chất phục vụ.

Cúc cảm nhận được Minh Tuệ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cô yêu sao cái cách Minh Tuệ trân trọng cảm xúc của cô.

"Em đói rồi đúng không?" Minh Tuệ nói. "Giờ tụi mình ăn tối nha."

"Dạ?" Thuỷ Cúc vẫn lười biếng dồn hết sức nặng vào người Minh Tuệ. "Nhưng em chưa kịp nấu gì hết trơn. Do chị còn gì." Câu trách móc cuối cùng nhỏ xíu như tiếng muỗi vỗ cánh.

Minh Tuệ cười cười, nghe được lời trách móc sau cùng. "Để chị nấu mì."

Minh Tuệ đứng lên, để Cúc ngồi vào ghế. Cô ấy rửa tay thật sạch rồi bắt đầu nấu hai tô mì trứng. Minh Tuệ đặt trước mặt Thuỷ Cúc một tô rồi mới kéo ghế ngồi vào bên cạnh. Thuỷ Cúc ăn nhanh một cách bất ngờ bởi cơn đói cồn cào, cô nhìn sang phía bên cạnh thấy Minh Tuệ vẫn đang từ tốn ăn, không mất đi dáng vẻ nhã nhặn thường ngày.

[GL] [Tạm dừng] Song songNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ