Chương 22. Băn khoăn

220 30 3
                                    

Chương 22

Thuỷ Cúc theo sau hai người bọn họ, cùng bước vào nhà. Khi cô bước hẳn vào nhà trong, cô đã thấy được vẻ mặt sửng sốt của chị ta. Cô đi vào lấy hai ly nước và đặt lên chiếc bàn khách.

"Cảm ơn em." Chị ta lên tiếng, nụ cười của chị ta dành cho cô trở nên gượng gạo, mất hết vẻ thân thiện ban đầu.

Cô mỉm cười đáp lại và bước vào gian nhà trong, biết được Minh Tuệ đang theo sau mình.

"Nay không cần nấu cơm đâu, chút chị chạy ra mua đồ ăn ngoài." Minh Tuệ nói nhỏ với cô.

"Dạ? Nay để em nấu cũng được mà," hai người bọn cô đã thống nhất nấu cơm theo tuần, người này nấu cơm thì người còn lại rửa chén. Hôm nay là lượt của Minh Tuệ nhưng việc đó cũng chẳng quan trọng mấy. "Chị ra tiếp bạn chị đi."

"Không cần nấu đâu, lâu lâu mình ăn cơm ngoài cũng được." Minh Tuệ đáp.

"Có cần phải rạch ròi tới vậy không chị?" Cúc hơi hụt hẫng khi Minh Tuệ lại khách sáo với mình đến như vậy, quyết định nói tiếp. "Chị sợ bạn chị hiểu lầm gì tụi mình hả?"

Minh Tuệ hơi khựng lại sau lời nói của cô. Cúc nhìn thoáng qua cô ấy rồi bỏ đi về phía nhà bếp. Cô không tài nào tập trung nổi, thậm chí thiếu một chút nữa đã nhầm lẫn đường với muối. Cô nhớ lại khuôn mặt của vị khách mới ghé thăm, rõ ràng gương mặt kia cô chưa từng gặp nhưng lại tạo cho cô cảm giác quen mắt, dường như cô đã thấy ở đâu rồi. Thật ra cô có thể chiều theo ý Minh Tuệ, không cần phải nấu nướng mà ngồi xem tivi trong khi chờ đợi nhưng cô sợ mình sẽ nghe được cuộc hội thoại của họ từ bên ngoài vọng vào và tự thấy bản thân lạc lõng giữa mối quan hệ của họ.

Cô nhớ lại ánh mắt Minh Tuệ nhìn chị ta.

Cảm giác nôn nao không cách nào kìm lại được dù cô đã cố để mình bận rộn với việc bếp núc. Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn nửa tiếng từ khi cô xuống đây. Bước trở lên nhà trên, cô đứng ở lối đi nhỏ ngay phòng khách, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Hai người bọn họ chỉ ngồi im lặng và đưa mắt nhìn ra khoảng sân, chẳng ai lên tiếng nói câu nào. Dường như đã lâu rồi họ không gặp lại nhau, cứ để khoảng im lặng kéo dài thay cho muôn vàn lời muốn nói nhưng không thể cất lời. Cô nhìn hai bóng lưng, lúc này mới để ý giữa hai người họ có rất nhiều điểm tương đồng: về chiều cao, về cách ngồi hay từng cử chỉ nhỏ cũng toát lên vẻ thanh lịch. Cô mím môi.

"Chị ơi." Cô đứng ở lối đi, lên tiếng gọi.

Họ cùng lúc quay đầu nhìn về phía cô. Minh Tuệ đáp: "Ơi."

Minh Tuệ đứng lên và đi về phía Cúc, cô nghĩ thật may mắn khi chị hiểu ý mình. Cô nhỏ giọng hỏi: "Nay em nấu đồ ăn nhiều một chút nha?"

"Không cần đâu, em cứ nấu như bình thường," Minh Tuệ cũng nhỏ giọng đáp lại. "Bạn chị không ở lại ăn đâu."

"Mình có mà," tiếng nói từ sau lưng Minh Tuệ truyền tới. "Tuệ chưa mời mình sao biết mình không ở lại ăn tối. Bạn bè lâu ngày không gặp mà tiếp bạn kì vậy đó." Giọng nói du dương chẳng mang chút âm sắc trách móc nào, trái lại giống như đang nói giỡn.

[GL] [Tạm dừng] Song songNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ