C41,42: Trả tự do

368 29 5
                                    


"Vậy còn em thì sao?"

Một câu hỏi trong chất giọng run run lại còn nghẹn ngào bất ngờ được vang lên từ phía sau hai con người đang đứng ôm nhau tại phòng khách, đã khiến Nguyễn Mạnh Quỳnh và Lại Minh San chợt ngỡ ngàng.

Lại Minh San vội vàng đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, biểu cảm trên mặt xuất hiện nhiều điều áy náy khi thấy Phi Nhung đang đứng cách đó không xa, sau đó nhanh chân bước vội về phía cô.

"Tiểu Nhung, cậu đừng hiểu lầm. Thật ra mình với Mạnh Quỳnh không có chuyện gì xảy ra hết. Mình quay về chỉ là vì muốn thăm hai người thôi, giờ cậu với Mạnh Quỳnh đã hạnh phúc bên nhau thì mình cũng an lòng rồi. Mình vui lắm, chúc cậu và anh ấy trọn đời hạnh phúc bên nhau nha! Mình sẽ đi ngay bây giờ."

Người phụ nữ liên tục phân bua, còn nắm tay Phi Nhung, ra vẻ bản thân trong sạch, là có ý tốt chứ chẳng phải quay về nhằm mục đích khác như ý nghĩ sâu trong thâm tâm.

Nhưng mặc cho Lại Minh San có nói gì thì ánh mắt của người con gái ấy vẫn hướng về phía người đàn ông đứng trước mắt cách đó không xa. Đôi mắt ngọc thanh khiết đỏ hoe và lệ thủy từ lâu đã đong đầy trong tròng mắt.

Cô không nói gì cũng chẳng đối đáp với người phụ nữ bên cạnh mà lại lạnh nhạt gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình. Đôi chân lững thững bước về phía Mạnh Quỳnh, cố gắng đè nén cảm xúc để nước mắt đừng rơi xuống. Ngay lúc này có rất nhiều câu hỏi cô muốn hỏi anh, duy nhất chỉ một lần rồi thôi.

"Mạnh Quỳnh... Anh nói anh cần cô ấy, vậy còn em thì sao? Anh không cho cô ấy rời xa anh, thế em là vợ anh thì phải làm sao? Em phải ở đâu, ở vị trí nào trong tim anh?"

"Cô chưa bao giờ tồn tại bất cứ một vị trí nào trong tim tôi cả."

Một câu trả lời thẳng thắn đến mức khiến người con gái ấy phải đưa tay lên ôm lấy ngực trái. Đôi môi mỏng đang run lên không phải vì lạnh mà lại vì quá đau, cái cảm giác đau nhức trong tim khiến cô muốn quỵ xuống ngay lúc này nhưng phải cố hết sức chịu đựng.

Lý trí không ngừng van xin những giọt nước mắt yếu đuối đừng rơi xuống, nhưng bản năng thống trị nỗi đau của cô thật quá kém cỏi khiến những giọt lệ ấy chẳng chịu nghe lời.

Cô đã khóc, khóc thương cho chính bản thân mình thật sự đã quá thảm hại. Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục hỏi anh, hỏi cho rõ để xác định lại tất cả mọi chuyện, dù là đau đớn cũng cam tâm chấp nhận.

Phi Nhung khẽ cười nhạt nhòa, vội lau đi nước mắt. Hít lấy một hơi sâu để cổ họng bớt nghẹn ngào, để có thể hỏi anh thêm một câu:

"Vậy những gì anh nói với em cách đây hai ngày trước là như thế nào? Anh nói anh cho em cơ hội, anh nói anh mở lòng đón nhận tình cảm của em. Anh còn gọi em là vợ, anh nói muốn em sinh con cho anh. Nhưng sao bây giờ anh lại thay đổi, người mà anh muốn vứt bỏ vẫn là em? Có phải đối với anh, tình cảm của em vốn là thứ chẳng đáng được trân trọng? Em yêu anh bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ?"

Từng câu từng chữ đầy nghẹn ngào, đầy đau khổ của người con gái đã in sâu vào trong tai của người đàn ông.

Phải, anh đã nghe thấy rất rõ nhưng thái độ đối với cô vẫn lạnh nhạt, ánh mắt vẫn vô cảm khiến tâm can cô đau thắt.

Tự em chọn đau thương!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ