"Có lẽ, hôn thêm một cái nữa thì cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ....."
Nhưng rốt cục thì suốt cả đêm hôm ấy, hắn không hôn em thêm một cái nào nữa. Minghao không hỏi về nụ hôn, hắn cũng không muốn trả lời. Hắn đã nói rằng cái này không tính, thì có nghĩa là không tính.
Minghao thức dậy với một cái đầu vừa đau vừa nhức, như thể đêm qua em vừa nốc cạn một chai Chivas hai mươi lăm năm mà không thèm ăn thêm cái gì cho nhẹ bụng ra vậy. Em đã định vùi mặt mình vào chăn, tránh khỏi những tia nắng chói mắt đầu ngày cho tới khi em nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Minghao bật dậy, nhanh như một con lật đật vừa bị ấn xuống và bật lên theo phản xạ, lồm cồm tính trèo ra khỏi giường thoát thân mà không may đã bị một bàn tay quen mà không quen nhanh hơn bất thình lình kéo lại.
"Em định đi đâu?" người vừa mới hỏi câu đó đã ngồi dậy khỏi chăn từ lúc nào chẳng biết, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn em từ đầu đến chân, mặc cho Minghao ra sức cựa quậy. Trước vẻ gắt ngủ đáng sợ của hắn, Minghao rụt cổ la lên một tiếng, ôm lấy chăn quấn quanh người mấy vòng để che đi cơ thể vẫn còn trần như nhộng của mình.
Nom em bây giờ cứ như gái nhà lành vừa bị một tên thổ phỉ lừa lên giường ăn sạch vậy, chứ nào ai biết thực ra là ngược lại đâu. Jun khẽ cười khẩy, nụ cười nửa miệng đáng ghét mà hôm qua đã bị Minghao chửi ầm cho giật thót, biết rằng giờ tỉnh táo rồi thì em không dám làm càn nữa, nên mới lớn tiếng để đe nạt lại
"Tôi hỏi em định đi đâu." hắn nhắc lại, bàn tay vẫn còn cầm cổ chân chặt cứng, nhất quyết không chịu buông tha. Minghao run run nép mình vào đuôi giường, không dám nói câu gì, vẻ bất cần lớn miệng tối hôm qua biến đâu mất cả, làm người đối diện trong lòng cũng có chút thương tình.
"Lại đây, tôi không làm gì đâu." hắn buông cổ chân em ra, vỗ vỗ vào chỗ trống vẫn còn ấm bên cạnh mình, ý bảo em nằm xuống bên cạnh hắn. Minghao không dám cãi, vội vàng bò tới, để rồi bị hắn bất ngờ đè ngược xuống, quấn cứng như một cái kén, thẳng đơ nằm một khúc trên giường.
"Có đau ở chỗ nào không?" Jun ân cần hỏi han, một tay luồn vào dưới chăn, xoa bóp cái eo hôm qua bị cấu đến chảy máu, vẻ mặt chắc cũng có chút gì đó hối lỗi vì hơi nặng tay. Minghao cuộn mình lại, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng dưới chăn, lắc đầu ý bảo mình vẫn ổn không có vấn đề gì. Đến giờ phút này thì em mới đủ bình tâm để nhớ lại câu chuyện của tối ngày hôm qua, và thấy mình sao ngốc nghếch quá chừng khi tự đâm đầu vào rọ. Nằm dưới thân ngài quỷ vương vạn phần tôn quý đây, bị dọa dẫm dày vò đến phát khóc, thế mà cái mồm lại dám đi chơi xa chửi người ta là đồ điên khùng khốn kiếp, phen này chết chắc rồi, chắc việc duy nhất để làm ngài đây nguôi giận chỉ có thể là bỏ xứ mà đi thôi. Vào rừng à, hay xuống biển, nhưng rốt cục thì có nơi nào có thể chứa chấp một con quỷ thấp kém lại dám vô lễ với quý tộc như em chứ.
"Này, tôi đã bảo là tôi không định làm gì em cơ mà?" hắn bực mình kéo khuôn mặt người kia lại đối diện với mình, bóp cứng lấy hai bên má vẫn còn hây hây đỏ vì xấu hổ để lôi kéo sự chú ý từ em. Minghao im lặng nuốt nước bọt cái ực, không dám lên tiếng, cũng không dám thanh minh gì cho mình. Jun nhìn em thêm một lần nữa rồi lại thở dài
BẠN ĐANG ĐỌC
[Junhao] [H] Bon Appétit
FanficBon Appetit trong tiếng Pháp có nghĩa là chúc ngon miệng.