³³'⁵ Đồng tử màu đục

381 21 0
                                    

"Vậy em nói xem, dựa vào cái gì để chứng minh thứ này không phải của em?"

"Thầy không cần biết, việc nó nằm dưới chân em thì chính là lỗi do em! Không ai cứu được em cả, chỉ có em tự cứu chính mình thôi!"

"Được rồi, chúng ta không bàn nữa! Jeon Jungkook 12A3 bị tước quyền thi môn toán!"

..

Jungkook thất thần ngồi trước phòng hội đồng với mái tóc ướt đẫm vì mồ hôi. Đôi mắt vô hồn chưa chấp nhận sự thật. Vết thương ở má và môi có đau rát đến mức nào đi nữa, cũng không bằng những mảnh gốm vỡ vụn trong tiềm thức cậu hiện tại.

Đầu óc trống rỗng, Jeon Jungkook thật sự bất lực rồi.

Cho đến khi tiếng chuông trường vang lên báo hiệu hết giờ làm bài thi cũng là ba mươi phút sau, tức là Jungkook đã ngồi như vậy được gần một tiếng đồng hồ rồi. Lúc này, tâm trí cậu mới vớt vác lại được một chút ý thức.

*Sao vậy chứ?*

*Đã là môn cuối rồi mà?*

*Ha--*

Vô vàn những câu hỏi chua chát vật vã trong đầu, Jungkook vậy mà chịu thua trước câu nói "Học tài thi phận" rồi sao.

Dòng người cứ thế vội vàng lướt qua, sân trường ngày một náo nhiệt khi học sinh bung xõa sau chuỗi ngày ôn luyện rồi cuối cùng cũng hoàn thành kì thi.

Jungkook vẫn vậy, vẫn bơ phờ với cặp mắt nhìn vào khoảng không vô định, bây giờ có muốn cũng chẳng biết lấy đâu ra cơ hội để làm lại nữa. Phải chi có cổ máy thời gian ngay lúc này, Jungkook cậu chắc chắn sẽ phi thẳng lên và trở về một giờ rưỡi trước đó.

"Jungkook, sao em ngồi đây?"

Nhận ra chất giọng nam cao vừa rồi, Jungkook vội vàng rụt cổ sâu vào mũ áo hoodie của mình hơn, muốn che giấu đi vết thương ngoài da vô tình lúc nãy.

"Sao rồi hả, em làm bài tốt chứ?"

Kim Seokjin điềm đạm ngồi xuống bên cạnh học trò, người mà thầy xem như em trai của mình, tươi cười hỏi thăm. Jungkook gượng ghịu cố giữ lịch sự tối thiểu, gật gù đáp lại với tâm trạng vô cùng tồi tệ.

"Dạ thầy, em.."

Cạch!

Cánh cửa phòng hội đồng lần nữa được mở ra, theo đó là sự xuất hiện của thầy hiệu phó và vị giáo viên coi thi phòng 19 vừa rồi. Seokjin lập tức cúi đầu chào như thường lệ, hai người họ thoáng nhìn một chặp cũng nhanh chóng rời đi.

Nói không để bụng thì chính xác là nói dối, Jungkook thật tình muốn điên lên được. Nhưng nói sao đây, cậu cũng chỉ là một học sinh bé nhỏ không hơn không kém.

Quay trở lại với cuộc trò chuyện dang dở của mình, Seokjin lần nữa mở lời dịu dàng.

"Em ổn chứ Jungkook?"

"Mà sao cứ trùm mũ kín mít thế này--"

Tính toán đưa tay lên muốn kéo xuống chiếc mũ hoodie to dày để dễ nói chuyện hơn, Seokjin thế mà một phen sững người khi Jungkook lại mạnh tay hất thầy ra.

BÁU VẬTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ