Chương 158

26 0 0
                                    

"Ồ, đầu mình..."

Tôi ôm lấy cái đầu đang đau nhói của mình và kéo người lên.

Mắt tôi nhòe đi.

Nơi có vẻ tối, nơi lại có vẻ sáng... 

Tuy nhiên, chắc chắn là đây không phải là phòng tôi.

'Đây là nơi nào?'

Ngay khi tôi mở cuốn nhật ký, tôi nhớ rằng các trang giấy đã liên tục lật.

Sau đó tôi mất ý thức với thứ gì đó sáng chói.

Tôi nhìn xung quanh. Không có gì ở đây, như thể nó trống rỗng.

Sau khi nhìn xung quanh một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy có sự hiện diện đằng sau mình.

Khi tôi quay đầu lại, không ngờ có một người đã đứng đó.

"... Công tử Leo."

Miệng tôi tự cử động.

'Đây có phải là quá khứ của Rosetta không?'

Có vẻ như vậy. Nhờ đó, cơ thể tôi đang chiếu lại Rosetta của quá khứ trong khi mất đi ý thức.

Giống như tôi đã có một giấc mơ về quá khứ trong lễ hội săn bắn ngày đó.

Leo nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ rực như sắp bốc cháy.

Khuôn mặt hắn, thậm chí không nở một nụ cười, chỉ có lạnh lùng.

"Thật phiền phức."

"Vâng?"

Ngay cả những lời thì thầm của hắn cũng lạnh lùng như khuôn mặt hắn. Khi tôi ngạc nhiên hỏi lại, hắn làm ra vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới.

"Hôm nay cô lại làm Alicia khóc nữa."

"...Hả, nó là một đứa trẻ hay khóc là lỗi của tôi sao?"

Leo mỉm cười trước câu trả lời ngượng ngùng của Rosetta. Và hắn đưa tay ra.

Bàn tay to lớn của hắn siết chặt cổ tôi.

Tôi cố cào cổ tay của hắn vì ngạt thở, nhưng Leo còn không chớp mắt.

"Đừng cố nữa, công nương Valentine. Chỉ vì công nương thật gọi cô là chị, mà cô nghĩ mình đã là công nương thật. Không phải trong người cô có một nửa là dòng máu của tội phạm thấp hèn sao?"

"Khực..."

"Làm việc của mình đi, công nương. Nếu cô còn muốn được gọi là công nương trong tương lai."

Nói xong, hắn dùng hết sức ném người tôi đi.

Tôi ngã lăn ra sàn và kêu lên.

Máu nóng dồn lên đầu.

Không, đầu đầy máu liệu có nóng không?

Mắt tôi đảo quanh. Mỗi lần tôi ho, tôi có cảm giác như mình đang nôn ra từng bộ phận một.

"Khụ khụ... Chết... tiệt... khụ khụ..."

Hắn nhìn tôi với khuôn mặt thoải mái.

Với một kẻ vừa định giết người, khuôn mặt hắn bình tĩnh đến khó tin.

"Vậy, hẹn gặp lại lần sau, công nương."

(Novel) Xuyên sách đến phát ngánNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ