Chương 12

551 45 7
                                    



-Po, Poooo, mở mắt ra, mày mở mắt ra cho tao. Ai cho mày đang đá thì nằm ra đây thế này. Poo.. - Bas cứ thế mà ngồi thụp xuống nhìn thằng bạn thân đang nằm yên đấy, miệng không ngừng gọi tên Po - dậy nhanh, tao không đùa đâu, mày mà thế này là tao không tha cho mày nữa đâu đấy. Apo Nattawin, đừng làm tao sợ.

Bas lay người Po thật mạnh nhưng chẳng thay đổi được chút gì tình hình của Po khi ấy. Bas nói mà nước mắt như đang trực sẵn trên khoé mi, chỉ cần chút nữa là rơi xuống thành những giọt lệ. Bas sợ nhìn thấy những hình ảnh như thế này. Cậu hoảng loạn. Hoàn toàn hoảng loạn. Các thầy cô cũng như cán bộ y tế được chuẩn bị cho trận đấu cũng chạy vội vào sân. Họ không quên đem theo dụng cụ y tế để xem xét cho Po. Những thành viên khác trong đội bóng nhào vào mà kéo Bas ra, tránh để cậu làm ảnh hưởng đến việc xem xét.

-Gọi xe nhanh! - một người lên tiếng - đưa đi ngay thôi, nhanh lên.

Ngay sau câu lệnh khẩn ấy, mọi người dạt qua hai bên nhường cho việc người ta đưa Po lên cáng y tế và đẩy đi trong sự ngỡ ngàng của cả sân bóng. Bas thấy thế thì vội vung tay người đang giữ mình bên cạnh mà chạy theo. Chẳng thèm quan tâm trận đấu sẽ tiếp diễn như thế nào, cậu không thể phủ nhận được rằng, dù cậu hận Po, nhưng lại cũng lo cho người này vô cùng. Lúc này đây, cậu như gạt bỏ hết sự thù hằn ôm ấp trong tâm trí cả ba năm. Chỉ cần Po ổn. Đúng, chỉ vậy thôi.

Bas ngồi đợi ở ngoài rõ lâu. Chẳng biết họ đưa Po vào phòng cấp cứu để làm gì. Mỗi một giây phút chờ đợi giờ như kéo dài cả thế kỷ. Bas ghét cái cảm giác này. Cậu ngồi trên băng ghế, hai tay đan chặt vào nhau, thi thoảng lại bấm ngón tay vào nhau một cái thật mạnh như đang trấn an bản thân rằng mọi việc vẫn ổn và Po sẽ tỉnh lại thật khoẻ mạnh.

Tonb nghe được tin báo thì cũng tức tốc mà chạy tới. Trước cửa phòng cấp cứu vẫn sáng bóng đèn, cậu thấy Bas đang ngồi co ro lại run rẩy.

-Pin sao rồi mày ?

Bas không trả lời, chỉ đưa mắt lên nhìn về phía cánh cửa đang đóng.

-Vẫn chưa xong sao ? Thế rồi, tình hình cụ thể là thế nào ? Mày nói tao nghe đi - Tong thúc giục.

Bas đâu để ý đến những lời đó. Cậu vẫn cứ cúi gằm mặt xuống. Đưa hai tay lên bưng mặt kín mít chẳng nói chẳng rằng. Tong thấy thế thì tiến lại về phía ghế, cậu ngồi xuống rồi đặt tay lên vai Bas:

-Không sao, không sao đâu. Mày đừng lo, có thế nào thì cũng đâu phải do mày. Tao tin thằng Po rồi sẽ ổn. Nó hôm trước còn ngồi khóc tu tu chỉ vì sợ nếu tao lao vào thì sẽ phí tuổi xuân đấy. Thôi, đừng lo quá.

Nói rồi, bầu không khí lại trở nên yên ắng. Không nói, không ê a dù chỉ một chút. Khung cảnh nặng trịch ấy thi thoảng chỉ có những tiếng thở dài đầy ngao ngán. Bas không nói, Tong cũng nặng thinh. Một, hai, hơn hai giờ đồng hồ sau, ánh đèn cấp cứu mới vụt tắt. Từ trong, một vị bác sĩ đi ra, vừa đi vừa cởi bỏ mũ và khẩu trang. Bas và Tong lao vội đến:

-Cậu ấy ??

Ánh mắt của cả hai sáng lên sự hy vọng hướng về con người này.

-Ổn rồi - Vị bác sĩ kia đáp

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

-Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân qua phòng hồi sức tích cực. Còn về vấn đề tình hình của cậu ấy. Tôi sẽ trao đổi cụ thể với người nhà bệnh nhân. Họ có đây không ??

[MILEAPO] ÁI THƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ