Chương 22.

1.1K 145 3
                                    

Sau khi đạo ánh sáng nhập vào cơ thể Linh Quân, nàng ấy liền nhắm mắt lại, như đang ngủ.

Thôi Tiểu Tửu vội đón lấy Linh Quân, thân thể ấm áp mềm mại va vào lồng ngực nàng.

Lường trước đây cũng là món quà của Tuyết linh, căng thẳng trong lòng nàng trong chớp mắt liền thả lỏng.

Lúc này, bong bóng đã đưa các nàng vào trong một sơn động bí mật ở biên giới Tuyết Cảnh. Vừa vào sơn động, bong bóng liền vỡ tung, Thôi Tiểu Tửu và nhóm người Vương Giảo đều lấy lại tự do.

Nhóm thôn dân đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Vương Giảo vuốt ve ấn ký trên tay, lệ rơi đầy mặt.

Thôn trưởng vỗ vỗ nàng ta: "Cô nương Vương gia? Cô nương Vương gia?"

Đệ đệ Vương Giảo cũng sợ hãi níu lấy góc áo nàng ta, nàng ta lúc này mới như nằm mộng vừa tỉnh, lau đi nước mắt lạnh lẽo trên mặt: "Không có gì, là... thần minh đại nhân kể cho ta một vài chuyện, ta kể lại cho mọi người nghe."

Có lẽ đã được lời chúc phúc của cảnh chủ, hàn phong không còn lạnh thấu xương nữa, băng tuyết không hề lạnh đến cắt da cắt thịt, Thôi Tiểu Tửu tìm một vị trí, tựa lên vách núi đá, để Linh Quân dựa vào trong lòng mình.

Bên ngoài sơn động, tuyết lớn tuôn rơi như lông ngỗng, trời đất một mảng trắng xóa.

Nhóm người Vương Giảo cũng không có kiêng dè với Thôi Tiểu Tửu, vì thế Thôi Tiểu Tửu cũng lắng tai nghe.

Tuyết linh bảo bọn họ rời khỏi Tuyết cảnh, tìm một địa phương non xanh nước biết định cư lại, còn ban cho bọn họ tiên khí có thể bảo vệ bản thân — Vạn thú đồ.

Cũng chính là thứ trên cổ tay Vương Giảo.

Tiên khí này được ngưng tụ từ hàng vạn hàng nghìn linh hồn yêu thú trong bí cảnh mà thành, yêu thú lại tương đương với những đứa bé của Tuyết linh, chúng nó sẽ thay thế Tuyết Linh bảo hộ mọi người trong thôn.

Thôi Tiểu Tửu vui mừng nói: "Như vậy lỡ như có người muốn tìm các người gây phiền phức thì cũng không cần lo lắng."

Vương Giảo lau khóe mắt ẩm ướt, gật đầu thật mạnh.

Thôi Tiểu Tửu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lấy ra mấy ngọc bài từ trong nhẫn trữ vật: "Hoài bích kỳ tội*, sức mạnh của bản thân cũng đã tăng lên, ta cũng không giúp được nhiều lắm, ở đây có một ít công pháp và đan phương**, cho các người."
*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện.

Nguồn tham khảo: https://www.facebook.com/118116595058484/posts/1447649028771894

**Đan phương: phương pháp luyện đan

Vương Giảo biết, đây là tấm lòng đáng quý của vị bằng hữu này, cắn môi, nhận lấy.

Lúc này, Thôi Tiểu Tửu cảm giác thân hình trong lòng khẽ động đậy, cúi đầu nhìn, hàng mi đen dày của Linh Quân run rẩy.

[BHTT] [Editing] Xuyên Thành Vị Hôn Thê Trước Của Nhân Vật Phản DiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ