Chương 21

322 22 1
                                    

Tần Thiên tàn phế rồi.

Từ phòng cấp cứu đi ra, mặc dù không có vết thương trí mạng, nhưng đầu gối bên phải gãy xương nghiêm trọng, e là vĩnh viễn không thể đứng dậy được.

Biết được tin này, Tiêu Chiến mặc dù đã nghĩ ra một vạn phương pháp ứng phó, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút  kinh ngạc, đến bản thân anh cũng hoài nghi, để có thể vào được Vương gia, chấp nhận biến bản thân thành một người tán phế, có đáng không?

Đáng, rất đáng.

Cụ thể là từ khi Tần Thiện gặp chuyện đến nay, Vương Nhất Bác chưa từng rời khỏi bệnh viện, cho dù trong lòng cậu một vạn lần không muốn, nhưng dù sao Tần Thiên cũng là vì cứu cậu với Tiêu Chiến nên mới tàn phế, bất luận cậu ta cố ý hay như thế nào, tàn tật chính là sự thật không thể chối cãi, huống hồ người đụng còn là Vương Linh, nếu Tần Thiên tỉnh lại cố chấp muốn kiện Vương Linh, vậy thì thứ chờ đợi Vương Linh chính là lao tù.

Ba ngày sau, Tần Thiên tỉnh lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ở trong phòng bệnh của mình, giống như chưa từng rời đi, Tần Thiên biết, lần này hắn thắng rồi.

"Nhất...Nhất Bác..." Tần Thiên yếu ớt lên tiếng.

Thấy người tỉnh rồi, Vương Nhất Bác đứng dậy rót một cốc nước ấm, đi đến bên giường, đưa cốc cho Tần Thiên, "Uống chút nước trước."

"Tôi đau lắm, cậu đút cho tôi được không?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, nâng cao đầu giường, đút cho hắn hai ngụm.

"Nhất Bác, tôi tưởng là mình sẽ chết."

"Sẽ không đâu."

"Không sao, cho dù tôi chết cũng không sao, chỉ cần cậu tốt là được."

"Tần Thiên, tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Tần Thiên rũ mắt, đáy mắt ánh lên một tia giảo hoạt "Tôi không cần cậu bồi thường."

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên, cậu nói xin lỗi, cầm điện thoại đi ra ngoài. Tần Thiên đắc ý nhìn theo bóng lưng cậu, bồi thường? Vậy thì phải bồi thường thật tốt.

Điện thoại là ông Vương gọi đến, đầu tiên ông hỏi thăm tình hình Vương Nhất Bác, sau đó nói một câu, Tần Thiên muốn bao nhiêu tiền cũng được.

Vương Nhất Bác lập tức hiểu ý, ông nội là muốn cậu dùng tiền giải quyết, chỉ e là Tần Thiên không chịu nhận tiền.

Vừa cúp điện thoại thì bác sĩ chủ trị cũng đến, Tần Thiên biết sau này mình sẽ không thể đứng lên được nữa, sắc mặt cực kì khó coi, khóc đến suýt ngất xỉu, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần mới bình tĩnh lại được.

Tất cả đều bị Tiêu Chiến chạy đến đưa cơm cho Vương Nhất Bác thu vào trong đáy mắt. Hai người ngồi bên ngoài phòng  bệnh, nhìn nhau không nói, Tiêu Chiến biết, cho dù hai người biết rõ tâm tư của Tần Thiên thì cũng không thể trách cứ được gì, bởi vì cái giá phải trả thực sự quá lớn.

"Tiêu Chiến, xin lỗi." Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, đột nhiên lên tiếng.

Tay Tiêu Chiến khẽ run, nhưng không nói gì, chỉ mở hộp cơm, bên trong có sườn kho tàu và gà cung bảo, vừa mới làm xong, vẫn còn nóng hổi. Không ai biết tâm trạng Tiêu Chiến lúc này thế nào, anh sợ, rất sợ, sợ Vương Nhất Bác một lần nữa lựa chọn Tần Thiên. Anh cảm thấy mình giống như lại quay trở về cái gầm cầu lạnh ngắt.

[BJYX] Trò chơi que diêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ