Chương 7

415 32 1
                                    

"Tiêu Chiến, cậu rốt cuộc là ai?"

Đây là khẩu khí quen thuộc của Vương Nhất Bác, trong một khoảnh khắc Tiêu Chiến đã nghĩ có phải Vương Nhất Bác cũng trọng sinh hay không, nhưng anh không tin chuyện hoang đường này có thể phát sinh với cả hai người.

"Cậu nói tôi là ai."

Vương Nhất Bác dường như cực kì mệt mỏi, cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng, tham lam cảm nhận hơi ấm trên người anh.

"Tôi vừa nằm mơ."

Cả người Vương Nhất Bác ướt đẫm mồ hôi, Tiêu Chiến bị cậu ta ôm trong lòng, cảm giác giống như đang ở trong một cái lồng hấp. Anh muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng lại bị đối phương ôm chặt hơn, tựa như muốn khảm anh vào trong cơ thể.

"Vương Nhất Bác, cậu, cậu làm sao vậy, cậu mơ thấy cái gì?" Anh không biết Vương Nhất Bác bị làm sao, cậu ta giống như chịu đả kích rất lớn.

"Tôi mơ thấy, chúng ta kết hôn."

Một câu nói phá vỡ toàn bộ ảo tưởng, Tiêu Chiến cố gắng đẩy cậu ta ra, trong mắt đều là không tin, Vương Nhất Bác đang nói, mơ thấy hai ngừi họ kết hôn?

Vương Nhất Bác cũng rất khó chịu, đã từ rất lâu rồi trong lòng cậu có một khoảng trống, cho đến khi Tiêu Chiến xuất hiện, khoảng trống đó bắt đầu ngứa ngáy, giống như có cái gì đó đang muốn phá đất chui lên, nhưng Vương Nhất Bác lại không biết đó là cái gì.

Vương Nhất Bác giơ tay, chạm vào khuôn mặt mà rất nhiều lần cậu muốn vuốt ve trong mơ.

"Ngày hôm ấy tôi không đến, cậu buồn lắm phải không."

Tấm màn quá khứ bị vén lên, để lộ ra cả những vết thương cũ, Tiêu Chiến điều chỉnh lại hô hấp của mình, để bản thân không có vẻ thất thố, anh nói "Chỉ là một giấc mơ thôi mà."

Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ, Vương Nhất Bác thu hồi cánh tay, cúi đầu Ừ một tiếng.

"Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi." Tiêu Chiến đứng dậy, đắp lại chăn cho Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi.

"Hả?"

"Chúc ngủ ngon."

"Ừm, chúc ngủ ngon."

Sau khi ra khỏi phòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy có chút lạnh, trăng đêm nay rất sáng, trăng có thể chiếu sáng phía Đông, cũng có thể chiếu sáng phía Tây, sao không thể chiếu sáng được lòng người.

Nội tâm Tiêu Chiến cực kì rối rắm, thành thật mà nói, anh vẫn có chút tình cảm với Vương Nhất Bác, cậu ta là người duy nhất mà anh yêu, cũng là người duy nhất mà anh hận. Cho dù anh đã làm đủ mọi cách, nhưng khi hai người gặp mặt, đáy lòng anh vẫn cứ rung động.

Tiêu Chiến hổ thẹn phát hiện, phần rung động này của anh không đơn thuần vì kiếp trước anh từng yêu Vương Nhất Bác, anh động tâm với cả Vương Nhất Bác của kiếp này. Cậu ta trầm mặc ít nói vì từng chịu tổn thương tâm lý chứ không phải vì cậu ta thực sự vô cảm, cho nên những ôn nhu kia cũng không phải diễn. Nhưng tại sao, tại sao lại là Tiêu Chiến của hiện tại gặp Vương Nhất Bác của hiện tại?

[BJYX] Trò chơi que diêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ