Phiên ngoại 6

247 18 1
                                    

"Không thể nào, cậu ấy là người tốt."

"Chưa chắc đâu, lòng người khó dò, tôi là lo lắng cho cậu. Nghe nói ông Vương cũng là vì chuyện này mới..."

"Đủ rồi, tôi còn có việc phải làm, cậu cứ tự nhiên." Vương Nhất Bác đứng dậy, nhấc chân đi đến trước cửa sổ, ý giận ngập tràn trong mắt.

"Tôi biết cậu không tin, cho nên hôm nay tôi còn mang cho cậu thứ khác, cậu có muốn xem không?"

Tần Thiên biết, Vương Nhất Bác là một người quật cường, đã nhận định chuyện gì thì cơ hồ sẽ không thay đổi. Nhưng đồng thời, Vương Nhất Bác cũng là một người thiếu thốn tình cảm, cậu ấy không biết thế nào là yêu, cũng không biết thế nào là hận. Từ trước đến nay, Tần Thiên luôn cho rằng mình hoàn toàn có thể điều khiển được Vương Nhất Bác, nhưng sau khi xuất ngoại hắn mới phát hiện, Vương Nhất Bác ở quá xa, căn bản không khống chế được.

Tại sao Tần Thiên lại có chấp niệm với Vương Nhất Bác như vậy? Mấy năm ở nước ngoài, dạng người gì hắn cũng từng gặp qua, hoặc là quá thông minh không khống chế được, hoặc là quá thật thà đến mức nhạt nhẽo. Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, cậu ấy giống như một tờ giấy trắng, mặc hắn muốn làm gì thì làm, hắn chỉ không ngờ là, tờ giấy trắng này lại bị vấy bẩn bởi người khác.

Tần Thiên lấy ra một túi hồ sơ, hắn đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, đưa túi hồ sơ cho cậu ấy, "Xem hay không xem, quyền quyết định nằm trong tay cậu, nhưng mà Nhất Bác, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, tuyệt đối đừng để bị che mắt."

Túi hồ sơ đó Vương Nhất Bác không nhận, điều này cũng nằm trong dự liệu của Tần Thiên, nhưng hắn cũng không vội hoàn thành việc này trong hôm nay, "Được rồi, tôi vừa mới trở về, còn chưa được ăn một bữa cơm tử tế, Vương tổng không ngại ăn với người bạn này một bữa chứ."

Vương Nhất Bác nhíu mày, lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra đã bị Tần Thiên kéo ra khỏi văn phòng.

Bên này, Tiêu Chiến vừa mới từ bệnh viện trở về, anh vốn chỉ định đến bệnh viện kê một ít thuốc, nhưng bác sĩ lại khuyên anh kiểm tra sức khỏe toàn thân. Rời khỏi bệnh viên anh đi siêu thị một chuyến, mua đầy một giỏ mấy món mà Vương Nhất Bác thích ăn, gần đây Vương Nhất Bác có vẻ gặp phải rất nhiều áp lực, Tiêu Chiến lo cho sức khỏe của cậu nên dành rất nhiều tâm huyết nghiên cứu mấy món dinh dưỡng.

Bận rộn nấu nướng một hồi, đợi đến khi làm xong cơm thì vừa vặn cũng là 8h tối, bình thường giờ này Vương Nhất Bác đã về rồi, cậu ấy là người cho dù có bận thế nào cũng sẽ về nhà, nhưng hôm nay thì khác, Tiêu Chiến đợi mãi đợi mãi, hâm nóng đồ ăn hết lần này đến lần khác, đợi đến hơn 9h mới không nhịn được nhấc điện thoại.

Vương Nhất Bác bị Tần Thiên kéo đến một nhà hàng quen, cậu vốn không phải là một người kén chọn, nhưng mấy năm nay đã ăn quen đồ ăn do Tiêu Chiến nấu, đồ ăn bên ngoại cậu một miếng cũng không muốn đụng vào, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu mơ.

Rượu mơ của nhà hàng này, không có mùi rượu mà chua chua ngọt ngọt giống nước giải khát. Tần Thiên rủ cậu đến đây kì thực cũng có mục đích, ông chủ nhà hàng là một bậc thầy ủ rượu, rượu này nhìn vậy mà nồng độ rất cao.

[BJYX] Trò chơi que diêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ