Rất nhiều người coi hôn lễ là ngày quan trọng nhất cuộc đời, Tiêu Chiến cũng vậy.
Nhưng hôn lễ của anh lại giống như một tấn bi kịch, không có xe hoa đến đón anh, là anh tự bắt taxi đến khách sạn. Đối diện với nụ cười hoặc là châm biếm hoặc là trào phúng của các khách quan, Tiêu Chiến chỉ có thể vờ như trấn định. Thực sự khiến anh cảm thấy đau lòng là, Vương Nhất Bác căn bản không đến, là anh một mình đọc hết lời thề của cả hai người, một mình nói hai câu "Tôi đồng ý."
Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, giơ tay tát cho cậu ta một cái, "Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm à?"
Vương Nhất Bác vội vã lùi lại nửa bước, cảm xúc nhất thời chiến thắng lý trí, bản thân cậu cũng cảm thấy hổ thẹn, "Xin lỗi, vừa rồi tôi..."
"Đừng nói nữa, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Tiêu Chiến đóng sầm cửa sổ, thay quần áo thật nhanh rồi tập tễnh bước ra ngoài.
Người đó đứng chắn trước cửa như một khúc gỗ, Tiêu Chiến đẩy thế nào cũng không đẩy được.
"Cậu rốt cuộc là có ý gì? Giỡn tôi phải không? Có vui không?"
Lần này thì Vương Nhất Bác đã nhìn rõ, bên trong ánh mắt của Tiêu Chiến không chỉ có phẫn nộ, mà còn có oán hận. Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, tựa như một giây sau sẽ khóc. Vương Nhất Bác tay chân luống cuống, không biết mình nên nói gì hoặc là làm gì mới có thể khiến cục diện khá hơn. "Tôi không cố ý, cậu mắng tôi đi hoặc là đánh tôi hai cái cũng được." Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến đấm mạnh hai cái lên ngực mình.
"Vương Nhất Bác, cậu là đồ thần kinh." Rõ ràng kiếp trước anh đi theo cậu ta, cậu ta liếc cũng chẳng thèm liếc, vậy mà bây giờ lại muốn trêu chọc anh hết lần này đến lần khác. Hay là muốn chơi trò trêu chọc xong rồi vứt bỏ? Anh kéo cổ áo Vương Nhất Bác, hung hăng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"Bây giờ thì huề rồi." Tiêu Chiến buông tay, thản nhiên nói. Dựa vào cái gì chỉ có anh là người bị vứt bỏ? Thế này mới công bằng.
Thì ra đây là hương vị của nụ hôn? Vương Nhất Bác cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, trong lòng vừa khô vừa nóng, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt nơi nào đó trong trái tim cậu.
"Cậu hết giận rồi chứ?"
"Ừm."
"Vậy cậu có đi nữa không?"
"Tôi còn chưa chơi đủ, chơi xong rồi tính."
Vương Nhất Bác mím mím môi, đáy mắt hiện lên ý cười, "Được, vậy chuẩn bị ăn sáng thôi."
"Ăn thì ăn." Tiêu Chiến chắp tay sau lưng, tập tễnh tản bộ trong đình viện, kiếp trước anh sống quá ủy khuất, nếu ông trời đã cho anh cơ hội làm lại, hà tất phải lãng phí? Kiếp này anh sẽ khiến Vương Nhất Bác phải yêu anh đến chết đi sống lại, còn cả tiểu tam kia nữa, xem ông đây thu thập ngươi như thế nào!
Đi sau lưng anh, Vương Nhất Bác vừa sờ sờ môi vừa mỉm cười ngớ ngẩn. Tiêu Chiến không ghét cậu, Tiêu Chiến không ghét cậu, Tiêu Chiến không ghét cậu. Ông trời ơi, con cảm ơn ông, cảm ơn ông đã dạy con biết thế nào là yêu, cảm ơn ông đã giúp cho con tìm được người ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Trò chơi que diêm
FanficTác giả: 布丁九 Kiếp trước: Tổng tài bá đạo Bo VS Thương tâm tuyệt vọng Chiến Kiếp này: Yêu đến chết đi sống lại Bo VS Kiêu ngạo không yêu Chiến Trọng sinh/ Cưới trước yêu sau Sau khi trọng sinh được chồng cũ mặt dày điên cuồng theo đuổi là trải nghiệm...