Chương 18

351 24 7
                                    

Chuyện bắt gian nói ra kì thực rất mất mặt, bạn vừa phải chứng kiến người yêu mình phản bội, vừa phải nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của tiểu tam.

Vương Linh vừa lái xe vừa len lén quan sát Tiêu Chiến từ kính chiếu hậu, thằng nhóc này thực sự rất đẹp trai, mũi cao mắt to, da còn trắng nữa, chẳng trách đứa con hoang kia lại nổi giận vì nó.

Tiêu Chiến lườm ông ta, "Nhìn cái gì mà nhìn, tập trung lái xe của ông đi."

"Nhóc con mà tính khí lớn quá trời."

"Ông là cảnh sát Thái Bình Dương à? Sao quản rộng thế."

Tiêu Chiến ngữ khí bất thiện, nhưng Vương Linh không thấy giận chút nào, ông ta thích tính cách chân thật này của Tiêu Chiến, chưa kể cậu ta còn rất đẹp. Chẳng bù cho thằng nhóc Tần Thiên kia, mười câu may ra chỉ có hai câu là thật, mưu tính thì nhiều, Vương Linh là là người từng trải, chút tính toán này sao qua được mắt ông ta.

Tiêu Chiến lát nữa chắc sẽ khóc ghê lắm, Vương Linh nghĩ, đúng là đau đầu.

Xe chạy gần một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi. Xe của họ ở ngay phía sau taxi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác xuống xe, chạy thẳng lên lầu.

Không phải khách sạn, là bệnh viện, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng bệnh viện cũng không đúng, tiểu tam này xem ra lại sắp giở trò rồi!

Anh cởi dây an toàn, vừa định xuống xe thì bị Vương Linh kéo lại, "Cậu đợi một chút, bây giờ cậu lên thì chẳng bắt được gì đâu."

"Vậy ông nói tôi nên xuất hiện lúc nào?"

"Khoảng một tiếng nữa, đợi hai người họ gạo nấu thành cơm..."

Tiêu Chiến hất tay ông ta, vừa xuống xe vừa mắng, "Nấu con mẹ ông." còn không quên đá cho cửa xe một cước.

Vương Linh nhìn mà xót hết cả ruột, một đạp này của Tiêu Chiến, ông ta sửa xe cũng phải mất vài vạn, đúng là vạ miệng, Vương Linh lắc lắc đầu, vội vã theo Tiêu Chiến lên lầu.

Bên trong bệnh viện rất yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều đang ngủ, chỉ có Tần Thiên vẫn thức, hắn nằm trong phòng bệnh, trên mũi cắm ống thở, đầu giường bật đèn, hắn đang đợi Vương Nhất Bác.

"Cậu làm sao vậy? Không phải đang ở nước ngoài sao?" Vương Nhất Bác nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống bên giường.

"Nhất Bác, tôi sắp chết rồi." Tần Thiên nói rất nhỏ, giọng cực kì suy yếu.

"Đừng có nói bậy, rốt cuộc là bệnh gì?"

"Máu trắng, nếu không tìm được tủy phù hợp chính là chờ chết."

"Đang yên đang lành, sao lại mắc bệnh máu trắng? Ba mẹ cậu biết chưa?"

"Họ vẫn chưa biết, tôi sợ họ đau lòng."

"Vớ vẩn."

"Nhất Bác, đừng nói cho ba mẹ tôi biết, họ chỉ có một mình tôi, tôi sợ họ không chịu nổi. Tôi chỉ muốn tranh thủ lúc còn sống làm hết những việc mà mình muốn làm, như vậy cho dù có phải chết, cũng không tiếc nuối."

[BJYX] Trò chơi que diêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ