Chương 24

305 18 1
                                    

Trên đường về nhà, họ bắt gặp một con chó hoang, con chó rất gầy, giống như mấy ngày không được ăn cơm, hai người đi đến đâu, nó liền theo đến đấy, theo không sát, giữ một khoảng cách không gần cũng không xa.

"Cậu có cảm thấy con chó nhỏ kia đang đi   theo chúng ta không?" Vẫn là Tiêu Chiến phát hiện ra trước, con chó nhỏ không kêu, chỉ im lặng đi phía sau họ.

Hai người dừng bước, quay lại nhìn, con chó nhỏ lập tức tránh sang một bên, "Đây là một con chó hoang." Vương Nhất Bác nói.

"Cậu xem nó gầy như vậy, thật đáng thương." Tiêu Chiến thích động vật nhỏ, cho nên cũng dành tình cảm cho tất cả động vật lang thang.

"Mang về nhà? Mang nó về nhà rồi nó sẽ không còn là chó hoang nữa." Vương Nhất Bác đề nghị.

"Có được không!"

"Đương nhiên là được."

Hai người ở cửa hàng tiện lợi mua một túi xúc xích, bởi vì sợ chó nhỏ chạy mất, Tiêu Chiến quyết định đứng ở bên ngoài, anh phát hiện con chó này rất thú vị, anh không động, nó cũng không động, chỉ nghiêng đầu nhìn mình.

Vương Nhất Bác đi ra mang theo một túi xúc xích, cậu xé giấy gói đặt trước mặt chó nhỏ, chó nhỏ đến nhìn cũng không thèm nhìn. Tiêu Chiến ngồi xuống, xoa xoa đầu nó, "Sao mày không ăn, ngon lắm, nếm thử đi, cún con."

Nhìn anh ngồi xổm bên đường nhẹ nhàng dỗ dành chó nhỏ, Vương Nhất Bác cảm thấy rất đáng yêu, "Cậu nói nó có hiểu không?"

"Đương nhiên là hiểu, chó nhỏ thông minh lắm."

Chó nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu, liếm liếm tay Tiêu Chiến, nhìn anh bằng đôi mắt ướt sũng, có lẽ vì nhớ đến kiếp trước chật vật của mình, kiếp này anh đặc biệt đồng cảm với những vật nhỏ đáng thương, "Theo tao về nhà nhé, tao nuôi mày."

Không ngờ chó nhỏ liếm tay anh xong lại quay đầu bỏ chạy, chạy rất nhanh, chạy rất vội, có chút chật vật.

Tiêu Chiến ngồi xổm dưới đất trong lòng một trận khó chịu, "Sao nó lại không muốn theo tôi về nhà."

Vương Nhất Bác kéo anh dậy, xoa xoa đầu anh, "Chắc là nó có nhà của mình."

"Làm gì có, nói không chừng là một chỗ nào đó dưới gầm cầu, trời lạnh như thế này..." Không biết tại sao, ánh mắt chó nhỏ nhìn anh khiến anh cảm thấy rất đau lòng.

"Hoặc là nó không có duyên phận với cậu, đừng buồn nữa."

Tiêu Chiến nhặt cái xúc xích trên mặt đất ném vào trong thùng rác, lúc anh nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, đột nhiên rất muốn hỏi một câu, "Nếu như duyên phận kiếp này của chúng ta đổi bằng việc kiếp sau cậu phải làm chó, cậu sẽ lựa chọn thế nào?"

Vương Nhất Bác xốc lại cổ áo cho anh, sau đó nhét tay anh vào trong túi áo của mình, "Làm chó cũng được, chỉ cần kiếp này chúng ta được ở cạnh nhau."

Bóng hai người kéo dài trên đường, có lẽ đây chính là duyên phận kiếp này.

Bắt đầu kỳ học mới, Tiêu Chiến được chọn vào công ty thực tập trước nửa năm, đối với tin tức bất ngờ này, bản thân anh cũng rất kinh ngạc.

[BJYX] Trò chơi que diêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ