44. Cho nhau chút thời gian

598 58 22
                                    

Buổi tối Tiêu Chiến xách hai hộp quà đến nhà tìm Vương Nhất Bác.

Hắn đang ở trong bếp làm bữa tối, Tiêu Chiến đứng ở huyền quan thay dép đi trong nhà, sau khi đặt hộp quà lên bàn phòng khách thì cũng theo vào trong.

"Em rửa tay rồi ăn tối, anh chuẩn bị xong hết rồi"

"Dạ"

Hai người ăn tối khá an tĩnh, dù gì trên bàn ăn cũng nên hạn chế nói chuyện. Tiêu Chiến ăn xong liền tự mình đứng dậy thu dọn bàn ăn.

"Để anh làm cho"

"Không sao, anh nấu rồi mà, để em dọn phụ anh"

..

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn cậu mở túi quà đẩy chiếc đồng hồ sang phía hắn. "Chị Liên tặng anh"

"Hử?". Sau khi nhìn rõ món quà Vương Nhất Bác liền lên tiếng. "Chị ấy không cần phải câu nệ như vậy".

Hắn nắm lấy hai bàn tay cậu đặt lên đùi mình. "Chiến, chắc chị Liên cũng nói rõ với em rồi phải không?"

"Chuyện của chị và chị Tôn Yến sao?"

"Anh vẫn muốn tự mình giải thích với em. Anh xin lỗi vì vẫn luôn không rõ ràng, hại em thương tâm. Là anh sai rồi"

Tiêu Chiến rút tay mình lại, quay người đối diện với hắn. "Anh muốn thử em?"

"Anh thực sự là muốn thử xem em lúc ghen tuông sẽ thế nào, nên mới..."

"Tình yêu của em, sự chân thành của em, cảm xúc của em, chỉ xứng đáng để anh thử thôi à?"

"Chiến Chiến, anh không phải là ý này"

"Vậy là ý gì?"

"Anh.. anh thực sự nghĩ quá đơn giản.. anh xin lỗi"

" Đột nhiên em nghĩ lại, từ lúc bắt đầu, anh cũng nói chúng ta thử xem. Tất cả mọi thứ đều là thử. Vậy cái gì mới là thật?"

"Chiến.. anh yêu em là thật"

"Anh có thực sự yêu em không? Anh yêu em mà muốn thử em? Niềm tin anh không dành cho em, hay em không tạo cho anh được chút xíu niềm tin nào? Em vẫn luôn nghĩ, em yêu anh nhiều như vậy, thể hiện rõ ràng như vậy, anh đương nhiên sẽ hiểu. Bây giờ thì em không chắc nữa, đến cả chuyện đó anh cũng muốn thử, vậy thì anh đâu có đủ tin tưởng em"

Vương Nhất Bác hốt hoảng nắm lấy tay cậu. "Chiến. Anh không hề có ý này, anh chỉ là muốn nhìn em ghen thôi, bởi vì ở cạnh anh em lúc nào cũng phải gồng mình chịu đựng, anh rất đau lòng. Cho nên muốn nhân cơ hội này để em có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Anh yêu em vì em là em, vì em là Tiêu Chiến, cho dù em có nhỏ nhen ích kỷ, cho dù em trẻ con ấu trĩ, dù em có ghen tuông vô cớ, anh đều yêu em"

"Vương Nhất Bác, anh thực sự yêu em sao?"

"Anh yêu em, rất rất yêu em"

"Tâm hồn em thuộc về anh, thể xác của em cũng trao cho anh rồi. Nhưng mà anh tại sao vẫn xa cách em như vậy?"

"Anh.."

"Em thực sự rất nghi ngờ bản thân.. em phấn đầu mọi thứ để sau này nếu có thể come out với mọi người, mọi người sẽ không bàn tán, nói chúng ta là đôi đũa lệch, nói rằng anh yêu em vì em là con của Tiêu Quyết, là Hoàng Tử của Huy Nhân. Em nỗ lực chạy về phía anh, nhưng mà..". Tiêu Chiến nấc lên từng cơn, đến mức không nói thành lời.

[ Bác Chiến] Ừ thì, anh yêu em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ