Chương 24

40 1 0
                                    

Chúng ta lần đầu tiên hiểu được về cái chết khi nó chạm tay lên người mà chúng ta yêu thương.

Và cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng đã vỡ lẽ ra được vài điều mà từ trước đến nay bản thân cậu ấy chưa biết, nói đúng hơn là cậu ấy đã từng không hề để tâm đến. Đó là cảm giác sống không bằng chết, là tuyệt vọng và là...

Thời điểm Chu Khuynh Xuyên cùng Lâm Tư Phong quay lại phòng bệnh đã thấy Vương Nhất Bác ngủ gục bên cạnh giường của Tiêu Chiến. Hai người bọn họ cũng không đánh thức cậu ấy, chỉ lặng lẽ để lên chiếc tủ đầu giường một phần cháo thịt cho Tiêu Chiến và một phần cơm cho Vương Nhất Bác.

Sau đó, Chu Khuynh Xuyên để Lâm Tư Phong ở lại phòng bệnh trông trừng còn mình thì đi tìm bác sĩ để hỏi rõ tình trạng của Tiêu Chiến. Cả hắn và cậu ta đều rất lo lắng cho Tiêu Chiến, thấy Vương Nhất Bác im lặng trầm mặc như thế kia thì hai người bọn họ lại càng lo lắng hơn.

Kết quả là, khi Chu Khuynh Xuyên trở lại phòng bệnh, gương mặt lại thất thần chẳng khác gì Vương Nhất Bác lúc nãy, trên tay còn cầm theo một sắp hồ sơ bệnh án. Lâm Tư Phong ngồi ghế sofa cả buổi trời chờ hắn, lúc hắn quay lại liền gọi hắn đến hỏi xem thế nào, nhưng Chu Khuynh Xuyên hắn không trả lời chỉ im lặng ngồi xuống kế bên cậu ta, đưa sắp hồ sơ cho đối phương ý tứ như muốn bảo rằng cậu ta tự mình đọc sẽ rõ.

Lâm Tư Phong thấy khó hiểu, cầm lấy đọc hết một lượt, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên có nhiều sắc thái, từ kinh ngạc chuyển sang trắng bệch rồi lại từ trắng bệch đổi sang bàng hoàng.

"Cái.... chuyện này làm sao có thể? có phải đã có sự nhầm... nhầm lẫn gì rồi không? Tiêu Chiến anh ấy vẫn luôn bình thường mà!!" - Lâm Tư Phong lắp bắp, tay cầm không chắc sắp hồ sơ làm nó rơi đầy xuống sàn

Chu Khuynh Xuyên - "Tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa, nhưng đây... là sự thật"

"........"

Chu Khuynh Xuyên nói xong, cả hai lại rơi vào trầm tư chẳng ai nói thêm lời nào cả, Lâm Tư Phong sốc đến mức không tin vào những gì mà bản thân đã đọc, chỉ biết ôm đầu gục mặt. Chu Khuynh Xuyên thì trầm mặc với nhiều hơn những suy nghĩ trong đầu, sự lo âu phiền não hiện rõ trên mặt hắn.

Sự việc đến quá bất ngờ, vậy nên chẳng ai chịu chấp nhận sự việc đó cả.

Cùng lúc đó Vương Nhất Bác tỉnh giấc, Lâm Tư Phong bên này cũng giật mình loay hoay cúi xuống nhặt sắp hồ sơ bệnh án mà bản thân đã làm rơi lúc nãy, lúc ngước mặt lên đã thấy Vương Nhất Bác ở trước mặt rồi.

"Vương Nhất Bác cái này.... " - Lâm Tư Phong khó nói, thở dài chẳng biết phải nói thế nào.

Chu Khuynh Xuyên bình tĩnh giải thích với Vương Nhất Bác khi thấy sắc mặt của cậu ấy có vẻ khó chịu - "Tiêu Chiến đã từng cứu tôi một mạng, nên việc của anh ấy cũng là việc của tôi, là tự tôi xen vào đi tìm hiểu nên cậu đừng mắng Lâm Tư Phong nhiều chuyện"

Vương Nhất Bác nghe xong cũng không đáp, chỉ ngồi xuống đối diện hai người bọn họ, sầu não ngửa cổ dựa vào sofa, tay bóp trán - "Đừng nói với anh ấy, mọi chuyện tôi sẽ tự biết lo liệu"

|博君一肖♡.| Khi Tia Sáng Rơi Xuống Sinh MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ