Bước chân của kẻ say dưới đèn đường dần ngã khuỵu sau bao đêm chìm trong men rượu. Mingyu loạng choạng, nó nhận ra bản thân đã say thật rồi. Say trong nỗi nhớ, say trong niềm đau.
Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi?
Hôm nay nó lại nghĩ nữa rồi, Ừ nhỉ, Mingyu vẫn luôn nghĩ kể từ sau đêm đông vu vơ xé rách da thịt nó ấy.
"Myungho ơi"
Tớ đã luôn chìm vào những đêm say như vậy đấy, Myungho ạ.
Đêm nào tớ cũng nghĩ, nghĩ về em, về những mong ước mãi chẳng thành hiện thực. Vậy mà tớ vẫn cứ ước mãi thôi em ạ.
Giá như tớ xuất hiện trước Myungho sớm hơn nhiều, tớ sẽ đi tìm em ngay khoảnh khắc em của tớ mới lọt lòng. Rồi sẽ chào đón em bằng tất cả yêu thương mà tớ có, tớ sẽ chịu đau thay cho em, tớ cũng sẽ dắt tay Myungho của tớ đi qua mọi giông bão, để mỗi bước đi trong cuộc đời em đều luôn là màu nắng mai rực rỡ ấy.
Nhưng mà em ạ, tớ đã tự hỏi mãi. Sao tớ lại đến muộn như vậy chứ? Tớ xin lỗi em vì đã đến muộn như vậy, đã để Myungho của tớ phải chịu nhiều đau đớn, tổn thương một mình.
Em ơi, em của tớ ơi.
...
"Dậy đi" Seungcheol vực Mingyu dậy, hôm nào Mingyu cũng đi uống đến đêm muộn mới về. Anh biết, anh hiểu cho nó nhưng Seungcheol không muốn thấy Mingyu cứ mãi lặp lại tình trạng này.
"Canh giải rượu ở trong bếp, lần cuối anh nấu cho mày đấy nhé"
Seungcheol ra khỏi nhà. Một lúc lâu sau đó Mingyu mới mở mắt được. Nó vén rèm, nhìn lại căn phòng. Bừa bộn quá. Đồ đạc vứt lung tung khắp phòng. Đã bao giờ mình như vậy đâu? Mingyu thích dọn dẹp, lúc nào phòng của nó cũng phải gọn gàng và sạch sẽ vì Mingyu ghét sự bừa bộn. Vậy mà những ngày qua nó buông thả bản thân, giấu mình vào những chai rượu đêm cay nồng nơi cổ họng, mò về nhà và gục ngã trên đệm giường lạnh buốt.
Tệ thật, nó buồn em nhiều.
Song, nó nhớ Myungho quá, nó muốn gặp em.
Mingyu nhìn qua gương, nó nghĩ rồi. Hôm nay nó sẽ đến gặp Myungho. Nó sẽ chẳng bận tâm những lời em nói nữa, nó sẽ ôm em, xin lỗi em vì hành động xốc nổi đã khiến em hoảng sợ. Nó sẽ nắm tay em, sẽ đáp lại em rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nó ở đây, nó ở bên em. Dẫu muôn vàn đau khổ đã hủy hoại một Myungho của quá khứ thì Mingyu vẫn luôn ở đây bên em. Nó sẽ dùng những mảnh ghép của cuộc đời nó ấp ủ lên những phần rỗng còn cô quạnh ấy, nó sẽ gọi màu nắng mai êm dịu quay về.
"Myungho ơi, hãy đợi tớ nhé"
Nó vào bếp xử lý nhanh chóng canh giải rượu và quay về phòng. Dọn dẹp và sắp xếp lại gọn gàng mọi thứ rồi đi gột rửa mùi rượu vẫn còn vương trên quần áo nó.
...
Mingyu đến trước cổng bệnh viện với cặp lồng trên tay, nó tìm đến phòng em nhưng y tá ở đây nói rằng Myungho đã chuyển sang khoa khác rồi. Mingyu lại tiếp tục đi hỏi số phòng và cuối cùng nó gặp em cạnh khu vui chơi trong bệnh viện.
![](https://img.wattpad.com/cover/350165270-288-k868472.jpg)