Hôn ước (Gumayusi ❤️ Keria) (5)

1.2K 90 7
                                    

Lúc máy bay hạ cánh, Minseok mắt còn lim dim ngủ, vừa đi vừa nghiêng ngả, chắc hẳn cậu buồn ngủ lắm, vì Minhyeong chưa thấy Minseok như vậy bao giờ cả.

Sợ cậu ngã ra hoặc bị ai đó va phải, Minhyeong quyết định kéo sát cậu vào mình, một tay hắn khoác qua vai Minseok để giữ thăng bằng cho cậu.

"Đừng ngủ sâu quá, chú ý đi đường không ngã" Minhyeong khẽ nói.

"Vâng" Minseok ngoan ngoãn gật đầu. Không ngờ lúc cậu buồn ngủ, lại ngoan ngoãn như vậy, hắn khẽ buồn cười, nhìn cậu như vậy thì có khác gì trẻ con đâu.

Cuối cùng cũng về đến nhà bọn họ, căn phòng được trang trí thật lung linh, nhưng nhìn cậu nằm trên giường mà hắn chỉ biết thở dài, kiểu này thì có vẻ không ăn bữa cơm lãng mạn được rồi.

Thấy Minseok ngủ say, còn cuộn người như cún con, Minhyeong bỗng không nỡ đánh thức, mặc kệ cậu ngủ cho đã. Vì rảnh rỗi nên Minhyeong đành làm việc, công việc mấy ngày qua chỉ trao đổi qua điện thoại, có một số giấy tờ hắn cần phải xem xét.

Lúc Minseok ngủ cho đã mắt, ngồi dậy vươn vai, nhìn đồng hồ thì đã là 4 giờ chiều. Cậu đưa đôi mắt mông lung nhìn quanh phòng, bất ngờ thấy được đôi mắt tinh xảo của Minhyeong đang ngồi trên bàn gần đó nhìn mình, cậu khẽ đỏ mặt.

"Dậy rồi hả sâu lười?" Minhyeong cười một cái, giọng hơi trầm cất lên.

"Ừm, sao không gọi tôi dậy?" Cậu lấy tay cào cào mái tóc hơi rối.

"Cậu nghĩ là tôi không gọi? Tôi lay người cậu, còn đánh mấy cái để đánh thức, mà cậu có chịu mở mắt đâu" Minhyeong xấu xa nói.

"Tôi...tại tôi mệt thôi, chứ bình thường tôi không như vậy đâu" Minseok cố bào chữa.

"Được rồi, ngủ nhiều vậy hẳn là đói, muốn ăn cái gì không?" Nhìn cậu cố gắng thanh minh, hắn thôi không trêu cậu nữa.

"Anh nhắc mới nhớ, tôi hơi đói bụng. Mà về nhà bố mẹ chồng ăn cơm đi, phải sang chào một tiếng. Tôi hơi nhớ bà nội" Chuyến đi lần này, Minseok còn mua quà cho mọi người, đặc biệt mua cho bà nội cái khăn tay rất đẹp, chỉ có đúng một chiếc duy nhất, đó là hàng thủ công, nên nhìn vừa đẹp vừa độc.

"Bà hẳn vui lắm, có đứa cháu rể hiếu thảo thế cơ mà" Minhyeong cất gọn lại giấy tờ. Chờ Minseok tắm qua. Hắn bỗng nghĩ đến một chuyện. Tuy là yêu nhau mấy năm trời, nhưng Minyoung chưa từng mua cho bố mẹ hắn hay bà nội một cái gì cả. Hắn vốn không hay để ý mấy cái đó, nhưng nếu yêu nhau, không phải là nên bày tỏ tấm lòng gì đó hay sao? Đấy là phép lịch sự tối thiểu mà. Vì bao năm qua, hắn mua cho cô và bố mẹ cô không ít quà đâu.

Lúc Minhyeong và Minseok đến, bà nội đang ngồi xem TV, nhìn thấy bọn họ đi vào, bà vui mừng cười một cái. Nếp nhăn bên khoé mắt hiện ra mỗi khi bà cười, nhưng nhìn bà rất hạnh phúc.

"Bà nội, con mua khăn cho bà nè. Đây là chiếc duy nhất luôn đó ạ" Minseok như đứa nhỏ, đưa khăn cho bà nội xem, còn dùng vẻ mặt mong chờ được khen.

"Cháu ngoan, bà cảm ơn nhé" Bà khẽ xoa đầu cậu một cái. Bà biết nhóc con này là đứa trẻ tốt mà.

"Bà đừng khách sáo mà" Minseok cười ngây ngô, xoa nắn chân cho bà nội. Bà của cậu mất sớm, nên được bà nội quan tâm, cậu vui vẻ mà đối đáp lại, đối xử với bà như bà ruột mình.

[All - Keria] Cưng chiều em (END)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ