Chờ đến khi cô tỉnh lại, anh đã dọn dẹp trong nhà xong rồi, còn nấu xong cơm sáng, cô chỉ cần ngồi ở nhà chính, chờ Lý Phong múc cơm cho cô là được.
Cô nhìn cháo trước mặt, bên trong thả mấy miếng khoai lang đỏ nhìn rất thơm ngọt, anh đi cổng làng mua bánh bao còn rán cho cô hai quả trứng.
Tối qua cô bị anh lăn lộn cả người bủn rủn, bây giờ nhìn anh ánh mắt còn hơi tức giận.
Cố tình ánh mắt tức giận này như mang theo trách móc, nhìn về phía anh có hờn dỗi, sáng sớm làm cho anh máu sôi trào.
Cô nhìn một bàn cơm, tinh thần thấp xuống:
"Không biết mẹ ở nhà cũ như thế nào rồi, có nấu cơm ăn không, nếu không anh mang một ít qua đi."
"Được! Chúng ta đi thôi, cho mẹ xem hai ta làm lành, đừng làm bà lo lắng."
Cô cảm thấy anh suy nghĩ chu đáo, vì thế gật đầu:
"Ừ, đợi chút tí em đi với anh."
"Vậy em ăn cơm đi."
Lý Phong dụ cô ăn cơm, cô ăn ít, ăn một cái bánh bao đã no, Lý Phong vừa lừa vừa gạt làm cô ăn một cái trứng gà chiên, uống thêm nửa chén cháo.
Cô ăn no căng, chờ đến ăn xong cơm, anh cầm giỏ tre, đựng cơm sáng trong bát sứ, lại dùng nắp sứ đậy lại, đắp lên miếng vải, cầm lên gọi Kiều Kiều.
Hai người không trốn tránh ai, cùng nhau đi ra nhà họ Lý, đi đến nhà cũ ở mương dưới.
Trên đường gặp mấy người quen cùng làng, nói mấy câu, bộ dạng gió xuân đắc ý của anh như là chồng mới cưới mang vợ đi xem mẹ mình.
Toàn bộ quá trình cô nũng nịu đi sau anh, rất ngoan ngoãn.
Hai người một đường đi đến nhà cũ, là một nhà gạch đỏ, cũ chút nhưng không rách nát, có sân nhỏ, trong sân trồng hai cây dương, mùa hè có thể có bóng mát.
Mẹ Lý thấy hai người cùng đi đến, hiểu rõ sao lại thế này, trong lòng vui sướng biểu hiện ra ngoài, vội cầm ghế để cô ngồi trong sân mát mẻ.
Lý Phong mang đồ ăn đến trên bàn gạch đơn giản:
"Mẹ, đây là cơm sáng Kiều Kiều bảo con mang đến, cô ấy lo mẹ ở nhà cũ không ăn ngon uống tốt."
Mẹ Lý nhìn về phía Kiều Kiều nói:
"Nơi này không thiếu thứ gì, gì cũng có, không cần hai đứa phải lo lắng."
"Mẹ, mẹ về với bọn con đi, mẹ ở đây rất kì cục, cộng thêm con cũng không yên tâm."
Ý cô là đón mẹ Lý về nhà ở, cô biết mẹ Lý sao lại đến đây ở, bây giờ hai người làm lành rồi, tự nhiên hy vọng mẹ Lý về.
Mẹ Lý lắc đầu:
"Mẹ đã ở nhà cũ bao nhiêu năm rồi, thật ra mà nói, mẹ ngủ ở đây so với ngủ ở phòng trên càng an giấc, mẹ già rồi, không thích đi lại, muốn trò chuyện cùng hàng xóm trước đây, mẹ không đi đâu cả, ở đây đợi, đợi chết vậy."
Đã nói đến mức này, cô và anh nhìn nhau, biết là không khuyên được.
Mẹ Lý tuổi tác cũng không ít, lại mới mất đi con trai, để bà ở nơi thanh tịnh này cũng được.
Cô và anh nhìn mẹ Lý ăn cơm.
Trong lúc mẹ Lý và Lý Phong nói chuyện trồng trọt.
Mẹ Lý đặt bát xuống, nghiêm túc nói:
"Con trai, nếu muốn lập gia đình thì phải cố gắng kiếm tiền sinh hoạt, không thể làm Kiều Kiều ấm ức, nếu trồng trọt không ăn thua, con và Kiều Kiều vào thành phố làm thuê đi, vừa lúc, không cần ở chỗ này nghe lời đồn nhảm nhí."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chị Dâu Mềm Mại Của Chú Em
RomanceSố chương: 117 chương Hạ Kiều Kiều từ nhỏ đã đính hôn với người bị liệt. Người bị liệt trước khi cưới cô đã bị ngã nên nằm một chỗ, người nhà vì mặt mũi nên vẫn gả cô qua. Thân mình cô mảnh mai, mỗi ngày phải hầu hạ người chồng bị liệt, may mà tron...