Chương 14: Nhớ em

119 13 0
                                    

Mẫn Hanh trải qua mấy ngày này có hơi vô vị. Hắn như đột nhiên mất hết hứng thú với rất nhiều thứ, cả ngày cứ ngơ ngơ ngác ngác, hết ăn lại ngủ, thậm chí ngay cả hứng để phịch cũng phai nhạt.

Mỗi tháng đều có mấy ngày kiểu này, Mẫn Hanh cảm thấy mấy ngày đó của mình đã đến rồi, quả thật buồn muốn chết.

Trải qua một tháng huấn luyện, hình thái, thanh nhạc và kiến thức cơ bản về vũ đạo của nhóm HT đã được huấn luyện gần đủ rồi. Bộ phận hành chính của công ty đã lên một kế hoạch đi du lịch cho đoàn đội này, địa điểm du lịch là một ngọn núi cao ở bên cạnh thành phố, có tiết mục tìm kho báu trên núi, nhằm để giúp thúc đẩy sự hợp tác nhóm. Mẫn Hanh làm người phụ trách của đoàn đội, cũng là leader của lần này.

Lúc Mẫn Hanh nhìn thấy kế hoạch, phản ứng đầu tiên chính là có thể nhìn thấy Đông Hách rồi. Hắn hơi hài lòng, nhưng khi nghĩ đến còn có nhiều người khác, sự hài lòng ấy lại giảm đi rất nhiều.

Có điều tốt xấu gì trong lòng hắn vẫn có chút hy vọng, không hề biến mất.

Dựa theo kế hoạch, công ty sẽ điều xe buýt đến mấy địa điểm cố định để đón người. Xe bus có 33 ghế thì đoàn đội có 32 người.

Ngày đó, Mẫn Hanh rời giường rất sớm, mặc một bộ đồ thể thao. Tỉ lệ vóc người của hắn rất đẹp, mặc đồ thể thao vẫn cực đẹp trai. Hắn đứng trước gương sờ tóc mình một hồi, không nhịn được huýt sáo, đẹp trai bỏ mẹ.

Lúc Mẫn Hanh lên xe thì trên xe vẫn chưa có ai, hắn cố ý chọn chỗ ngồi phía trước, ngồi ở bên ngoài.

Đông Hách là người cuối cùng lên xe. Chờ khi y lên, chỉ có bên cạnh Mẫn Hanh và Vương Minh là còn ghế trống. Khi Đông Hách đi đến gần hắn, Mẫn Hanh mới làm như giật mình nhận ra cạnh mình còn có ghế trống, bèn lùi vào bên trong.

"Thầy Lý, đến ngồi cạnh tôi này!" Vương Minh hưng phẫn vỗ vỗ ghế cạnh mình nói.

Đông Hách chỉ ngừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mẫn Hanh:....

Ghế mình ngồi ấm chỗ cứ lãng phí như vậy.

Cảm giác này cứ như mình đã làm ấm giường nửa buổi, lúc làm ấm giường còn phải đề phòng khách không mời đến đoạt giường ngủ. Rốt cuộc cũng chờ được đến khi chủ nhân của cái giường đến, ai ngờ đối phương vốn không muốn leo lên.

Xe chạy hai tiếng, cỏ hơi tẻ nhạt.

Ghế bên cạnh Mẫn Hanh vẫn để trống, một tay hắn khoát lên phần tựa, cơ thể hơi nghiêng về sau. Lấy góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Đông Hách ngồi chênh chếch ở đối diện.

Hắn vừa nhìn một cái, lông mày không khỏi nhíu lại.

Vương Minh vẫn ghé vào bên tai Đông Hách nói gì đó, trên mặt Đông Hách thì mang nụ cười nhẹ, thỉnh thoảng đáp vài tiếng.

Đã lâu lắm rồi thầy Lý không nở nụ cười như vậy với mình, có điều nghĩ đến việc nhất định Vương Minh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Đông Hách đỏ mặt gọi "Anh hai", tâm lý Mẫn Hanh lại hơi cân bằng một chút.

Markhyuck ver; Lòng tra công mỗi ngày hoảng hốtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ