Tỏa Tỏa, chú đưa cháu về nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày nọ, năm mười bốn tuổi, Chu Tỏa Tỏa đang ở trong lớp, đi được nửa đường thì bất ngờ bị giáo viên gọi lên văn phòng. Trước sự ngạc nhiên của cô là, Diệp Cẩn Ngôn lại ở văn phòng chờ nàng. Anh đeo kính râm, khóa chu không nhìn thấy ánh mắt của anh, Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tỏa Tỏa, chú đưa cháu về nhà."
Đến trong xe, Chu Tỏa Tỏa nhịn không được hỏi: "Thúc thúc, làm sao vậy?"Diệp Cẩn Ngôn mím môi không nói lời nào, Chu Tỏa Tỏa mơ hồ cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện, vì vậy nàng hỏi: "Có phải bà nội, ông nội, ông ngoại hoặc bà ngoại của con đã xảy ra chuyện?" Sau khi nhìn những người lớn tuổi này lần lượt rời đi trong vài năm qua, cô biết rằng ngày chia tay sớm hay muộn sẽ đến, nhưng cô không biết ai là người chịu trách nhiệm cho sự chia ly này, tai nạn lần này.
Nhưng Diệp Cẩn Ngôn vẫn không nói lời nào, cũng không mang cô về nhà, mà đưa cô đến bệnh viện lớn trong thành phố. Diệp Cẩn Ngôn mang theo Chu Tỏa Tỏa đến hành lang bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc vest, đôi mắt to bước về phía Diệp Cẩn Ngôn: "Diệp tổng, chuẩn bị xong rồi, đã phái người đi đón bọn họ." Anh nhìn Chu Tỏa Tỏa đứng ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, muốn nói lại thôi. Diệp Cẩn Ngôn gật gật đầu, đứng trước một gian phòng bệnh, xoay người nhìn Chu Tỏa Tỏa, nói: "Tỏa Tỏa, mặc kệ nhìn thấy cái gì, chú hy vọng... con đều có thể bình tĩnh..."
Chu Tỏa Tỏa càng ngày càng bất an, cô nhìn chàng trai trẻ rồi nhìn nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng cảm giác sự tình không đơn giản, nếu như là ông bà bọn họ xảy ra chuyện, không có khả năng đến trong thành phố bệnh viện lớn. Diệp Cẩn Ngôn mím môi: "Con... cha mẹ con... xảy ra tai nạn giao thông... Diệp thúc thúc đã phái người đi đón ông bà con...."
Chu Tỏa Tỏa không đợi Diệp Cẩn Ngôn nói xong liền vọt vào gian phòng bệnh kia, thấy Hầu Ý Nhu cắm ống, hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh. Chu Tỏa Tỏa lập tức liền kéo không được, khí lực toàn thân tựa hồ đều bị rút đi, nàng ngã về phía sau, bị Diệp Cẩn Ngôn ở phía sau nàng đỡ lấy: "Tỏa Tỏa!"
"Sao chuyện này có thể xảy ra được?" Chu Tỏa Tỏa giữ lại nước mắt cầm lấy cánh tay Diệp Cẩn Ngôn hỏi, nhưng không đợi Diệp Cẩn Ngôn trả lời, Chu Tỏa Tỏa lại hướng giường bệnh của Hầu Ý Nhu đi đến, sau đó đầu gối mềm nhũn, quỳ gối bên giường nàng, "Mẹ! Diệp Cẩn Ngôn vội vàng nâng Tỏa Tỏa lên, nam tử trẻ tuổi kia kéo một cái ghế lại đây, Diệp Cẩn Ngôn để Tỏa Tỏa ngồi ở trên ghế, còn mình thì đứng ở bên cạnh nàng.
Diệp Cẩn Ngôn đem chân tướng sự tình nói cho Chu Tỏa Tỏa. Ngày hôm đó, vợ chồng Chu Chấn Đông đến nội thành làm việc, nhưng khi xe của bọn họ đi qua một ngã tư đường, lại bị một chiếc xe vận tải vi phạm quy định chặn ngang đụng vào, hai người lâm vào hôn mê tại chỗ, được xe cứu thương đưa tới bệnh viện.
Y tá trong bệnh viện từ trong điện thoại di động của Chu Chấn Đông tìm được số điện thoại của Diệp Cẩn Ngôn, liền gọi điện thoại thông báo cho anh đến bệnh viện. Diệp Cẩn Ngôn biết liền vội vàng phái thư ký Phạm Kim Cương của mình thông báo cho Hầu gia hai lão cùng Chu mama, cũng mời mẫu thân của mình cùng bọn họ đến bệnh viện, mình thì đến trường học đón Chu Tỏa Tỏa, đem tình huống nói cho trường học, cũng vì Chu Tỏa Tỏa xin nghỉ. Tình huống của Hầu Ý Nhu nghiêm trọng hơn Chu Chấn Đông rất nhiều. Cô ấy bị thủng phổi sau khi bị gãy xương sườn, dẫn đến xuất huyết nội, tình trạng không mấy khả quan.
"Ba...... Ba đâu?"
"Ở một phòng chăm sóc đặc biệt." Tuy rằng tình huống của Chu Chấn Đông không nghiêm trọng bằng Hầu Ý Nhu, nhưng cũng có nhiều gãy xương, vẫn đang trong trạng thái hôn mê, lúc phẫu thuật tim từng ngừng đập.
Chu Tỏa Tỏa hoàn toàn không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải, nàng nhìn Hầu Ý Nhu nằm ở trên giường, lên tiếng khóc rống. Diệp Cẩn Ngôn nhìn hai mẹ con bọn họ, nghẹn ngào nói: "Tỏa Tỏa, con phải kiên cường một chút... Cha mẹ con... Ông bà còn cần con." Ânh không dám cam đoan với Chu Tỏa Tỏa Hầu Ý Nhu và Chu Chấn Đông nhất định sẽ không sao, kỳ thật khi bệnh viện thông báo cho Diệp Cẩn Ngôn, nói là Hầu Ý Nhu tình huống vô cùng không lạc quan, rất có thể không qua được, bệnh viện đã phát thư thông báo bệnh tình nguy kịch, cần người nhà đến ký tên.
Thật vất vả để Chu Tỏa Tỏa không khóc nữa, lúc này hai ông bà Hầu gia vừa vặn chạy tới bên ngoài phòng bệnh, vừa nhìn thấy tình huống con gái mình nằm ở trên giường bệnh, Hầu ma ma liền lập tức khóc lên, Hầu ba đỡ bạn già, mặc dù không có thất thanh khóc rống, nhưng nước mắt tuôn đầy mặt.
Phòng bệnh của Chu Chấn Đông ngay đối diện Hầu Ý Nhu, mẹ Chu vội vàng đến một phòng bệnh khác thăm Chu Chấn Đông, nhìn thấy tình trạng của con trai mình, cũng thiếu chút nữa té xỉu, cũng may có mẹ Diệp và Phạm Kim Cương đi cùng bà, nếu không chỉ sợ bà cũng không chịu nổi.
Diệp Cẩn Ngôn rời khỏi phòng bệnh của Hầu Ý Nhu, ngồi ở trên ghế hành lang, nghe tiếng khóc truyền đến từ hai gian phòng bệnh, nước mắt rốt cục cũng không khống chế được mà chảy ra khỏi hốc mắt. Diệp Cẩn Ngôn không nói với bất cứ ai, vợ chồng Chu Chấn Đông đến nội thành rốt cuộc là muốn làm chuyện gì. Mấy ngày trước, Chu Chấn Đông bởi vì lo lắng Chu Tỏa Tỏa phải đi lại giữa nhà và trường học nên đã bàn bạc với Diệp Cẩn Ngôn, nhờ Diệp Cẩn Ngôn cho anh ta mượn tiền để mua một căn nhà trong thành phố để trả trước. Đương nhiên, Diệp Cẩn Ngôn lập tức đồng ý. Vào ngày này, vợ chồng. Hôm nay, vợ chồng Chu Chấn Đông chính là đến xem nhà.
Anh tự nhủ mình phải bình tĩnh, trong đám người già trẻ này, chỉ có anh mới có thể bình tĩnh và đưa ra quyết định.
Mấy ngày sau đó, mẹ Diệp, Chu Tỏa Tỏa cùng ông bà nội, bà ngoại của cô không ở bệnh viện, thì cũng ở trong nhà Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn đem công việc quan trọng trong công ty đều giao cho Phạm Kim Cương, trừ phi tình huống khẩn cấp, nếu không Diệp Cẩn Ngôn sẽ không xuất hiện ở trong công ty. Ngoại trừ hỗ trợ trả tiền thuốc men cho bạn tốt của mình, hỗ trợ bọn họ chiếu cố một nhà già trẻ, Diệp Cẩn Ngôn cũng không biết mình còn có thể vì vợ chồng Chu Chấn Đông làm cái gì.
Vài ngày sau, bác sĩ nói với Diệp Cẩn Ngôn, chỉ số hôn mê của Chu Chấn Đông rất thấp, rất có thể sẽ trở thành người thực vật, còn nói tình huống của Hầu Ý Nhu rất tệ, chỉ sợ cũng chính là chuyện mấy ngày nay. Diệp Cẩn Ngôn không dám đem tin tức này nói cho những người khác, anh thừa dịp không có người đi tới trước giường bệnh của Chu Chấn Đông nói: "Anh ơi, anh không thể xảy ra chuyện gì đâu. Mẹ, bố vợ và mẹ chồng của anh anh còn là đứa con trai, anh còn chưa tận hiếu đạo, sao có thể cứ như vậy mà đi?" Còn nói: "Không phải cậu thường nói tương lai Tỏa Tỏa lớn lên, cậu phải giúp cô ấy cô ấy tự chăm sóc bản thân và không để những kẻ bắt nạt đó bắt nạt cô ấy? Còn cô ấy thì sao?? Cậu còn chưa thấy Tỏa Tỏa lớn lên, cậu không thể cứ nằm ở chỗ này lười biếng."
Anh nhìn Chu Chấn Đông không chút phản ứng, rốt cục cũng nhịn không được khóc: "Bác sĩ nói... Ý Nhu chống đỡ không được bao lâu nữa, nếu như anh cũng đi, Tỏa Tỏa sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi ...Chú, dì bọn họ đều già rồi, chịu không nổi đả kích lớn như vậy đâu... Anh thật sự nhẫn tâm sao?"
Phạm Kim Cương đứng ở ngoài phòng bệnh lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn trong lòng hắn không gì không làm được khóc, hơn nữa còn khóc như một đứa trẻ, cũng nhịn không được mũi cay cay, xoay người, không dám nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Ngôn nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHẤP NIỆM
FanfictionTên truyện: 执迷 - CHẤP NIỆM (NỖI ÁM ẢNH) Tác giả: 淳尊鋒華 Truyện mình dịch lại từ Weibo. Mình dịch còn chưa hay thì mong mọi người thông cảm nha ------ TRUYỆN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI, CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD, CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG REUP, COPY...