Chương 4

128 5 0
                                    

Chu Chấn Đông cùng Diệp Cẩn Ngôn túc trực bên linh cữu, đêm tang lễ cuối cùng, Diệp Cẩn Ngôn hút thuốc cả đêm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chu Tỏa Tỏa mười một tuổi, có một ngày Chu Tỏa Tỏa đột nhiên nói với Hầu Ý Nhu mình muốn học vẽ tranh, Hầu Ý Nhu tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi thương lượng với Chu Chấn Đông, vẫn giúp Chu Tỏa Tỏa đăng ký lớp vẽ tranh. Chu Tỏa Tỏa học rất nghiêm túc, cũng không biết là thật sự cảm thấy hứng thú với vẽ tranh hay là có thiên phú, Chu Tỏa Tỏa được giáo viên khen ngợi rất nhiều lần, còn lấy được không ít giải thưởng. Nàng vẽ tranh, ngay cả Diệp Cẩn Ngôn cũng cảm thấy cô vẽ rất tuyệt.

Kỳ thật Chu Tỏa Tỏa là đang tính toán cho tương lai của mình, cô nghĩ công ty Diệp Cẩn Ngôn là làm thiết kế, nhất định cần thiết kế sư, chỉ cần mình vẽ tranh tốt, ít nhất xem như có một nghề giỏi, nếu như tương lai mình cái gì cũng không tìm được việc làm, Diệp Cẩn Ngôn nhất định sẽ chiếu cố mình, đến lúc đó mình đến công ty Diệp Cẩn Ngôn ăn uống chờ chết cũng sẽ không quá mất mặt.

Năm đó, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa kết hôn, cũng chưa chia tay với bạn gái thứ tư của mình, nhưng Chu Tỏa Tỏa cũng không nghe thấy có người nói chuyện tốt của Diệp Cẩn Ngôn sắp tới.

Năm Chu Tỏa Tỏa mười hai tuổi, tết âm lịch đến nhà ba mẹ Diệp Cẩn Ngôn chúc tết. Ngày đó Hầu Ý Nhu cố ý phân phó Chu Tỏa Tỏa đến Diệp gia phải nghe lời, phải chào hỏi Diệp gia gia, không được nói lung tung. Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt hoang mang nhìn Hầu Ý Nhu, Hầu Ý Nhu thở dài, cái gì cũng không nói.

Chu Tỏa Tỏa tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đến Diệp gia vẫn rất nghe lời. Khi Diệp gia gia phát hồng bao đưa cho Chu Tỏa Tỏa, vẻ mặt hiền lành sờ sờ đầu Chu Tỏa Tỏa, nói: "Diệp gia gia không có cháu, vẫn coi con là cháu gái. Năm nay chỉ sợ là năm cuối cùng phát hồng bao cho con."

Chu Tỏa Tỏa dù thông minh đến đâu, cô cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, trong nhà im lặng, Chu Tỏa Tỏa nhớ tới mẹ nói không thể nói lung tung, nhưng ông Diệp nói như vậy, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào, cô nhìn ba mẹ cùng Diệp Cẩn Ngôn, sau đó nói: "Ông nội, mẹ nói năm mới không thể nói lung tung."

Diệp gia gia cười cười: "Là Diệp gia gia không tốt, còn có Tỏa Tỏa hiểu chuyện."

Sau đó chạng vạng tối hôm đó, Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy Diệp gia gia cùng Diệp Cẩn Ngôn ở trong sân nói chuyện phiếm, nàng nghe được Diệp gia gia nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Ba đời này là không ôm được cháu trai, cháu gái. Con cũng đừng để cho mẹ con cũng không có cháu trai cháu gái " ôm." Diệp Cẩn Ngôn không rên một tiếng đứng ở phụ thân mình bên người, qua thật lâu mới mở miệng: "Hiện tại y học phát triển như vậy, ba cùng con đi nước ngoài....."

"Ba mới không muốn chết nơi đất khách quê người."

"Ba......"

"Chí ít có lão Chu ở nơi đó chờ ba, ba cũng không cô đơn..." Chu Tỏa Tỏa không dám tiếp tục nghe tiếp, trở lại phòng khách Diệp gia, nhìn thấy ông ngoại đang cùng Chu Chấn Đông nói chuyện phiếm, Hầu Ý Nhu, bà ngoại cùng bà nội Diệp ở phòng bếp vừa bận rộn vừa nói chuyện, Chu Tỏa Tỏa ngồi ở bên cạnh ông ngoại, muốn hỏi lại không dám hỏi. Năm mới năm đó, Diệp Cẩn Ngôn ở nhà cùng hai người già ăn tết, mãi cho đến sau tết nguyên tiêu mới về nhà, nhưng bầu không khí Diệp gia cũng rất áp lực.

Sau đó Chu Tỏa Tỏa vẫn không nhịn được, hỏi Chu Chấn Đông ông nội Diệp rốt cuộc làm sao vậy, Chu Chấn Đông thở dài, đỏ hốc mắt nói: "Ung thư gan giai đoạn cuối". Ông ấy cùng Diệp Cẩn Ngôn lớn lên, ông cũng coi cha của Diệp Cẩn Ngôn là cha của mình, cha của mình ba năm trước qua đời, không nghĩ tới cha của Diệp Cẩn Ngôn nhanh như vậy.

Tháng tư năm ấy, trong dịp Tết Thanh Minh, cha của Diệp Cẩn Ngôn qua đời. Chu Chấn Đông cùng Diệp Cẩn Ngôn túc trực bên linh cữu, đêm tang lễ cuối cùng, Diệp Cẩn Ngôn hút thuốc cả đêm.

Sau đó Diệp Cẩn Ngôn muốn đón mẹ ở chung, lại bị mẹ Diệp từ chối: "Công việc của con bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ở cùng mẹ. Trong sân này còn có bạn cũ, mẹ đến chỗ con ở, cũng chỉ có một mình mẹ, xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết, chỉ sợ ta rất nhanh sẽ đi tìm cha con."

Diệp Cẩn Ngôn không khuyên được mẫu thân, liền tìm bố mẹ Hầu Ý Nhu hỗ trợ khuyên. "Uyển Ninh, bà ở đây nhìn vật nhớ người, còn không bằng đi ở cùng Tiểu Diệp. " Nhưng mặc cho hai người Hầu gia nói như thế nào, mẹ Diệp vẫn cự tuyệt:" Mẹ ở đây quen rồi, nếu dọn qua đó, chỉ sợ sẽ suy nghĩ lung tung. Ở đây còn có hai con và Tuệ Liên làm bạn với mẹ, mỗi ngày có thể nhìn thấy Tiểu Tỏa, so với mình lẻ loi ở đó tốt hơn nhiều."

Lão nhân gia cố chấp, ai cũng khuyên không nổi, Hầu Ý Nhu biết Diệp Cẩn Ngôn lo lắng cho mẫu thân, liền nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ giúp cậu chăm sóc dì. Hơn nữa tớ có ba mẹ cùng mẹ chồng chăm sóc cùng bầu bạn với mẹ cậu, quả thật tốt hơn việc yêu cầu bà ấy chuyển đến chỗ của cậu."

Chu Chấn Đông cũng nói: "Nếu có thời gian, cậu hãy quay lại thăm nhiều hơn. Dù sao chỗ của cậu cũng không xa nơi này lắm." Vì thế mẹ Diệp vẫn ở trong sân, Diệp Cẩn Ngôn vẫn một mình ở trong căn nhà lớn trong nội thành, nhưng Diệp Cẩn Ngôn đúng là thường xuyên về nhà với mẹ hơn, nếu như thời gian đó công ty tương đối rảnh rỗi, còn có thể về nhà họ Diệp qua đêm vào cuối tuần.

Năm cuối tiểu học, Chu Tỏa Tỏa không biết có phải bỗng nhiên thông suốt hay không, hoặc lúc thi Tưởng Nam Tôn đem đáp án của mình cho Chu Tỏa Tỏa mượn chép, dù sao cuộc thi tốt nghiệp trường học, thành tích của cô vô cùng tốt, thi vào một trường trung học rất tốt, tiếp tục làm bạn học với Tưởng Nam Tôn. Trường trung học kia rất gần nhà Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn liền đề nghị có thể để Chu Tỏa Tỏa đến nhà mình ở, thuận tiện cho cô đi học, tiết kiệm thời gian tiêu tốn trên đường đi, để cho cô có nhiều thời gian nghỉ ngơi cùng ôn tập bài tập hơn, dù sao phòng lớn nhà anh nhiều, trống không cũng trống không.

Chu Tỏa Tỏa nghe xong trong lòng thầm vui mừng, hai năm cuối tiểu học cô đã cố gắng học tập như vậy chỉ để được gần gũi hơn với Diệp Cẩn Ngôn. Nhưng Chu Chấn Đông lại không đồng ý. Chu Tỏa Tỏa chính là con gái bảo bối của mình, ông làm sao cam lòng để Chu Tỏa Tỏa rời khỏi mình dọn đến ở cùng Diệp Cẩn Ngôn. Ông nói với Chu Tỏa Tỏa: "Đừng lo lắng Tỏa Tỏa, ba sẽ cố gắng kiếm tiền hơn, sau đó mua một căn nhà gần trường con, đến lúc đó con đi học thuận tiện hơn, so với ở nhà chú Diệp thì tốt hơn."

Chu Tỏa Tỏa nghĩ, dù sao chỉ cần có thể tới gần Diệp Cẩn Ngôn hơn, có phải ở trong nhà Diệp Cẩn Ngôn hay không không quan trọng. Hơn nữa, muốn cô rời khỏi ba mẹ, bà nội và ông bà ngoại, cô cũng không nỡ. Nhưng cô vẫn đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói: "Không bằng cả nhà chúng ta đều dọn đến nhà chú Diệp ở, dù sao chú Diệp nói nhà chú ấy có nhiều phòng lớn, trống cũng trống."

Kết quả, Chu Tỏa Tỏa mười ba tuổi bị ba mẹ mắng một trận. ​​​​

CHẤP NIỆMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ