Diệp Cẩn nói trong lòng cả kinh, nghĩ thầm: Nguyên Nhạc phát hiện ra điều gì đó phải không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phạm Kim Cương và Ngụy Nguyên Nhạc đều nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, nói: "Nếu như...... nếu như......” Anh suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm ra câu trả lời, nhưng lại nhìn vẻ mặt Ngụy Nguyên Nhạc và Phạm Kim Cương, nếu như anh không trả lời, dường như họ sẽ không để anh đi, sau đó anh lại nghe được Ngụy Nguyên Nhạc: “Nếu như Chu Tỏa Tỏa không phải con gái của bạn tốt nhất của anh, mà chỉ là một cô gái bạn gặp tình cờ gặp được, cô ấy thích anh, anh nghĩ như thế nào?”
Diệp Cẩn Ngôn ngẩn người, nhìn Ngụy Nguyên Nhạc vui vẻ, lại nhìn Phạm Kim Cương, sau đó dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của Phạm Kim Cương, anh thành thật nói: “Nếu như...... nếu như Chu Tỏa Tỏa không phải là con gái của bạn tốt của tôi, nếu cô ấy thích tôi, tôi ... Tôi sẽ rất vui và tự mãn vì có thể thu hút được một cô gái trẻ xinh đẹp như cô ây.” Đáng tiếc chính là, Chu Tỏa Tỏa lại là con gái của bạn tốt anh!
“Con gái thích đàn ông lớn tuổi hơn. Nhiều khi suy nghĩ của họ trưởng thành hơn. Họ có cảm giác an toàn hơn khi ở bên những người đàn ông lớn tuổi hơn mình rất nhiều. So với những chàng trai cùng tuổi, tôi sẽ nghĩ những chàng trai này tương đối trẻ con. Đôi khi, việc người đàn ông có tiền bạc hay địa vị không quan trọng. Và nếu một người đàn ông được một cô gái trẻ thích, anh ta sẽ nghĩ rằng việc ở bên cô ấy là dấu hiệu của sự quyến rũ của chính anh ta sẽ cảm thấy như mình trẻ lại.” Hắn dừng một chút, nói: “Tình cảm yêu vong niên và khủng hoảng tuổi trung niên.” Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cương sau khi nghe xong, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Ngụy Nguyên Nhạc tiếp tục nói: "Nhưng là bất kể như thế nào đi chăng nữa, cũng không nên yêu đương với một người đàn ông đã có gia đình, điều đó trái với đạo đức. Nhưng nếu như cả hai yêu nhau, hai người đều là độc thân, vậy có cái gì không thể?” Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn: “Anh thấy tôi nói đúng không?”
Diệp Cẩn nói trong lòng cả kinh, nghĩ thầm: Nguyên Nhạc phát hiện ra điều gì đó phải không? Cũng không đợi anh chột dạ xong, Ngụy Nguyên Nhạc vui vẻ liền nhìn chằm chằm Phạm Kim Cương hỏi: "Sở dĩ, chuyện Đường tổng với một cô gái kia, anh để ý rốt cuộc là cái gì?" Phạm Kim Cương nhìn một chút hai anh em họ kia, ừ ừ được rồi: "Tôi để ý rằng ông ấy già, hói và bụng to.”
Ngụy Nguyên Nhạc lại hỏi: "Cho nên bọn họ cho dù yêu nhau, anh cũng sẽ ở sau lưng nói này nói nọ phải không?" Phạm Kim Cương bị Ngụy Nguyên Nhạc hỏi đến xấu hổ vô cùng, Ngụy Nguyên Nhạc tiếp tục nói: “Trên thế giới này, có thể gặp một người anh yêu, yêu anh cơ hội lại càng ít. Nếu anh thực sự có thể gặp được người đó, tại sao không tranh thủ nắm chắc thay vì quan tâm đến lời nói của người khác?”
Diệp Cẩn nói lúc đó thở dài, chân thành nói: "Bởi vì con người đều là thế tục, thật khó mà không quan tâm người khác nói gì.”
Ngụy Nguyên Nhạc nhíu mày: "Vậy tại sao không đi quan tâm cảm nhận của người mình thích, ngược lại quan tâm đến ý kiến của những người không liên quan?” Phạm Kim Cương lúc đó xúc động vỗ vai Ngụy Nguyên vui vẻ, nói: “Cậu thật là một đứa trẻ dũng cảm.”
Ngụy Nguyên Nhạc cho Phạm Kim Cương một cái "Mặc kệ anh" biểu tình, sau đó hắn nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Tôi nhớ rõ, anh đã từng nói với tôi, ai mà không bị người khác nói xấu sau lưng, đúng không?" Diệp Cẩn Ngôn gật gật đầu, Ngụy Nguyên Nhạc lại quay đầu nhìn Phạm Kim Cương: “Tôi cái này gọi là ‘Người trên đời đều say ta một mình tỉnh’”. Phạm Kim Cương "Chậc chậc" một tiếng: “Sao cậu không được nhà trường coi trọng trong cuộc thi tranh biện?”
Ngụy Nguyên Nhạc vẻ mặt khinh thường: "Bọn họ coi trọng tôi, nhưng tôi thấy chướng mắt bọn họ.” Phạm Kim Cương nói "cắt", sau đó chợt nhận ra: "Này, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu nói nhiều như vậy!” Sau đó tiếp tục cùng Ngụy Nguyên Nhạc thảo luận: Vì sao Đường tổng bao dưỡng một cô gái trẻ và cô ấy cũng nguyện ý được bao dưỡng. Mà Diệp Cẩn Ngôn đang có tâm sự không có ý định tham gia vào cuộc thảo luận của họ, thay vào đó anh nhớ lại những gì Ngụy Nguyên Nhạc vừa nói, cuối cùng thở dài trong lòng: Đôi khi, dù hai người có yêu nhau cũng không thể ở bên nhau.
Không biết anh ấy đã tỉnh hay hôn mê, trước khi Diệp Cẩn Ngôn kịp nghĩ ra nên giả vờ không biết về mối tình thầm kín của Chu Tỏa Tỏa hay trò chuyện vui vẻ với Chu Tỏa Tỏa thì Chu Tỏa Tỏa đã bị bệnh. Tưởng Nam Tôn dùng điện thoại di động của Chu Tỏa Tỏa gọi cho Diệp Cẩn Ngôn, nói Chu Tỏa Tỏa đột nhiên cảm thấy không khỏe giữa giờ học ở trường. Cô đã đưa Chu Tỏa Tỏa về nhà, nhưng Chu Tỏa Tỏa sống chết không chịu đi khám bác sĩ. Diệp Cẩn Ngôn bảo Tưởng Nam Tôn đi cùng Chu Tỏa Tỏa ở Tưởng Nam đến Tư Nam trước và anh sẽ quay lại sau khi sắp xếp xong công việc.
Trở lại Tư Nam, Diệp Cẩn Ngôn lập tức đi đến phòng Chu Tỏa Tỏa, Tưởng Nam Tôn đang cùng Chu Tỏa Tỏa, thấy Diệp Cẩn Ngôn đã trở lại, nói: "Tỏa Tỏa phát sốt nhưng không chịu đi khám bác sĩ, cháu khuyên không nổi, đành phải cho cậu ấy uống hai viên thuốc hạ sốt trước." Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Làm phiền cháu.”
Tưởng Nam Tôn lắc đầu: "Cậy ấy là bạn tốt của cháu, là việc nên làm.” Cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài trong lòng: “Chú vẫn nên khuyên cậu ấy đi khám bác sĩ đi, cháu về đi trước." Diệp Cẩn Ngôn lần nữa cảm ơn Tưởng Nam Tôn, tiễn Tưởng Nam Tôn đi. Anh trở lại phòng Tỏa Tỏa, sờ trán cô, quả thực có chút nóng, liền lấy một miếng thuốc hạ sốt dán lên trán Tỏa Tỏa.
Chu Tỏa Tỏa mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy cô đã tỉnh, Diệp Cẩn Ngôn liền nói: "Nha đầu, đi khám bác sĩ, được không?" Nhưng Chu Tỏa Tỏa vẫn lắc đầu bĩu môi: "Không muốn." Khi còn nhỏ, khi mới 5 tuổi, cô đã bị tiêm vào mông vì bị sốt cao dù đã uống thuốc nhưng vẫn không khỏi, cô ở trong phòng chẩn đoán khóc lóc om sòm, giống như sắp bị đẩy lên đoạn đầu đài kêu to: "Ba cứu mạng! Cứu con a!" Nhưng Chu Chấn Đông không cứu cô chỉ vì muốn cứu cô, Tỏa Tỏa còn nhỏ không hiểu chuyện mà giận cha mẹ, mặc kệ bọn họ dỗ thế nào cũng dỗ không được, cuối cùng vẫn là Diệp Cẩn Ngôn ra tay mới có thể dỗ được cô. sợ gặp bác sĩ, khi bị bệnh, cô sẽ mua những loại thuốc đặc biệt có hiệu quả. May mắn thay, cô có sức khỏe tốt và hiếm khi bị bệnh nên chưa bao giờ gặp phải vấn đề gì lớn.
Nhưng những người hiếm khi bị bệnh sẽ nghiêm trọng hơn khi thấy cô từ chối đi khám bác sĩ, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Trước tiên chúng ta trước đo nhiệt độ cơ thể, nếu cháu vượt quá 38,5 độ cháu phải đi khám bác sĩ." Tỏa Tỏa mím môi nhìn Diệp Cẩn Ngôn không nói gì. Diệp Cẩn Ngôn mang nhiệt kế đến đo nhiệt độ cho cô, hít một hơi: “39.2, phải đi khám bác sĩ.” Nhưng Chu Tỏa Tỏa lại vẫn kiên trì không chịu gặp bác sĩ: "Nam Tôn đã bảo cháu uống thuốc hạ sốt rồi, chú cho cháu chút thời gian để thuốc phát huy tác dụng nha.”
Diệp Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ hỏi: "Còn bao lâu nữa?” 39,2 độ được coi là sốt cao, nhưng anh cũng không thể để Chu Tỏa Tỏa không đi khám bác sĩ, quan trọng là sốt cao thì làm sao bây giờ? Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một chút: "Cho cháu thêm 3 giờ nữa, cháu ngủ một giấc sẽ tốt hơn." Diệp Cẩn nói bất đắc dĩ thở dài: "Nếu sau 3 giờ vẫn còn trên 38,5 độ, cháu phải đi khám bác sĩ cùng chú." Chu Tỏa Tỏa gật đầu, Diệp Cẩn Ngôn rót ly rót một cốc nước cho cô uống, không lâu sau Chu Tỏa Tỏa liền ngủ thiếp đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHẤP NIỆM
Fiksi PenggemarTên truyện: 执迷 - CHẤP NIỆM (NỖI ÁM ẢNH) Tác giả: 淳尊鋒華 Truyện mình dịch lại từ Weibo. Mình dịch còn chưa hay thì mong mọi người thông cảm nha ------ TRUYỆN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI, CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD, CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG REUP, COPY...