Chương 1

2.4K 127 2
                                    


An Dữ Chước chết trong bữa tiệc mừng công ty lên sàn chứng khoán NASDAQ, hưởng dương 27 tuổi.

Đêm đó, cậu cảm thấy ngộp thở, muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng chưa kịp ra khỏi hội trường tiệc thì đã bị anh cùng cha khác mẹ chặn lại.

"Chúc mừng nhé." An Cẩn nói mỉa mai, "Làm được thành tích như vậy, Vang Thắng hoàn toàn là của cậu rồi."

Hai anh em họ từ nhỏ đã không hợp nhau, vừa gặp mặt là tự động bước vào chế độ chiến đấu, An Dữ Chước không chịu thua, cố nén cơn khó chịu, mím môi nói nhẹ nhàng: "Cùng vui."

An Cẩn: "..." Thằng nhóc này giả bộ rất giỏi.

Cậu chỉ hai từ ngắn gọn, thể hiện sự bình tĩnh của người chiến thắng, An Cẩn nghiến răng nói: "Bà nội gọi cậu về nhà Tổ sau bữa tiệc."

Không ngờ lần này tiểu An tổng không cho tí mặt mũi.

"Gia đình các người vui vẻ bên nhau, gọi tôi qua làm gì?" Cậu cười lạnh, đẩy vai An Cẩn sang một bên, đồng thời kéo lỏng cà vạt------thấy khó thở thật sự rồi, để chuẩn bị cho IPO, cậu bận rộn gần một năm không ngủ được giấc nào ngon, gần đây thường xuyên cảm thấy tim đập không đều, thở khó khăn, nhưng chưa có thời gian đi khám.

Tuy nhiên, người khác không biết cậu khó chịu, chỉ thấy chàng tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai kéo cổ áo vest đen, lộ ra một vùng da trắng như tuyết.

An Dữ Chước kế thừa hoàn hảo nhan sắc của người mẹ từng là minh tinh, lúc này làn da trắng hồng ửng lên màu không lành mạnh, do hơi thở yếu, lông mày hơi cau lại, môi đỏ mọng mở ra, vô cớ tạo cảm giác gợi cảm, khiến mặt vài cô công chúa tài phiệt đỏ lên.

Nhóm thiên kim đại tiểu thư táo bạo cầm ly rượu sâm banh tiến lại gần cậu để tán tỉnh.

"Quỷ!" An Cẩn suýt nữa bóp nát ly rượu, rủa thầm, "Mẹ con đều là hồ ly tinh!"

Tuy nhiên, tiếp theo không nhìn thấy cảnh nam tài nữ sắc hài hòa cụng ly, mà nghe thấy tiếng hoảng hốt:

"Tiểu An tổng, anh sao vậy?"

"Gọi xe cứu thương!"

...

Hấp hối, An Dữ Chước mơ màng nghe bác sĩ cấp cứu nói cậu bị "kiệt sức trong công việc"; mơ màng nhìn mẹ cậu bạc tóc trong một đêm, quỳ bên giường bệnh khóc lóc: "Xin lỗi, không nên ép con"; nghe thấy một số tiếng xì xào không rõ là ai: "Tham công tiếc việc, vô cảm, sắp chết rồi mà cũng không có mấy người thương tiếc".

Tuy nhiên, cậu nghe rõ phần chia tài sản: tài sản An Dữ Chước kiếm bằng cách hy sinh sức khỏe của mình, thì nay thuộc về nhà họ An vốn coi thường cậu, trong đó anh trai cùng cha khác mẹ là người hưởng lợi nhiều nhất.

...thật tức giận.

An Dữ Chước nghĩ, nếu trời cho cậu cơ hội thứ hai, cậu không muốn cố gắng nữa.

Thôi kệ ai muốn kế thừa doanh nghiệp nhà này! Công ty này ai thích tăng ca thì tăng! Cậu không muốn may áo cưới cho người khác nữa, thà làm con cá mặn hạnh phúc, ăn chơi vui vẻ, dù gì nhà họ An vẫn không thiếu sinh hoạt phí cho mẹ con cậu!

[Đ.M] TRỌNG SINH THÀNH BÉ CON MỞ RA HẠNH PHÚC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ